Chương 7: Chuẩn bị lên đường

Diệp Mạt Sơ từng gặp qua những nam nhân đẹp, người đầu tiên chính là Thần vương Úc Thừa Uyên, sau đó là huynh trưởng Diệp Ngọc Sâm của nàng, hai người đều có ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ.

Kỳ thực Chu công tử cũng rất anh tuấn, chỉ là nàng từ nhỏ đã quen nhìn Úc Thừa Uyên ca ca và huynh trưởng với dung mạo có thể so với tuyệt sắc giai nhân, nên không cảm thấy Chu công tử có gì kinh diễm.

Nhưng huynh trưởng và Úc Thừa Uyên ca ca đều là võ tướng quanh năm luyện võ, vai rộng eo thon, cao lớn vạm chắc, lại đều là người từng chinh chiến sa trường, chỉ cần đứng đó thôi, toàn thân toát ra khí thế uy vũ lẫm liệt, khiến người ta lờ đi dung mạo của bọn họ.

Tuy nhiên huynh trưởng nhà mình thì thế nào cũng tốt, còn Úc Thừa Uyên ca ca hiện tại lại khiến nàng cảm thấy xa lạ.

Lúc nhỏ nàng không hề cảm thấy hắn như vậy, ngồi trên đùi hắn khóc oa oa, leo lên lưng hắn giật tóc hắn, chui vào rương hòm của hắn dọa hắn, chuyện nghịch ngợm gì cũng làm qua.

Nhưng sau nhiều năm gặp lại, nàng lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình, đặc biệt là khi hắn trầm mặt xuống, nàng không hiểu sao lại căng thẳng, thậm chí có chút sợ hãi, không dám đến gần.

Chu công tử của ngày hôm nay, người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, mặc trên người bộ trang phục trạng nguyên giống như lễ phục cưới hỏi, thần thái rạng rỡ, trên người lại mang theo khí chất ôn văn nho nhã của người đọc sách, khiến người ta muốn thân cận hơn so với huynh trưởng và Úc Thừa Uyên ca ca.

Diệp Mạt Sơ lần đầu tiên cảm thấy, vị hôn phu tương lai của mình cũng rất tuấn tú.

Nghĩ đến lễ phục cưới hỏi, Diệp Mạt Sơ lại không khỏi nhớ đến huynh trưởng.

Lần trước khi xuất chinh, huynh trưởng còn nói, đánh xong trận này, trở về sẽ thành thân, rước tẩu tẩu về nhà cho nàng, ai ngờ, lần đi đó lại là vĩnh biệt.

Chỉ đáng thương cho Tễ Vi tỷ tỷ, sau bao lâu vẫn chưa thể quên đi, vẫn luôn không chịu gả cho ai khác, nhất quyết muốn chịu tang cho huynh trưởng ba năm.

Nghĩ đến nữ tử mặc y phục đỏ rực, tư thế hiên ngang, cười nói so tài đao pháp với huynh trưởng, trong lòng Diệp Mạt Sơ cảm thấy khó chịu, khóe mắt cay cay.

"Tiểu thư, Chu công tử đang nhìn người kìa." Thu Tang nhỏ giọng nhắc nhở bên cạnh Diệp Mạt Sơ.

Diệp Mạt Sơ hoàn hồn, liền thấy Chu Hoài Lâm cưỡi ngựa, đang đi ngang qua trước mặt nàng, hắn hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn nàng.

Diệp Mạt Sơ mỉm cười đáp lại, len lén giơ tay về phía hắn, vẫy tay chào hỏi.

Nụ cười của Chu Hoài Lâm càng thêm rạng rỡ, khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Thấy người đã đi xa, Diệp Mạt Sơ thu hồi tầm mắt, đang định xoay người, liền thấy đối diện ở nhã gian ven cửa sổ lầu hai của Khánh Hòa lâu có một nữ tử đang đứng. Nữ tử kia dung mạo xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, đang mỉm cười nhìn nàng.

Chỉ là nụ cười kia cao cao tại thượng, lại mang theo vài phần khinh thường và miệt thị, khiến người ta khó chịu.

Diệp Mạt Sơ khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Thu Tang và Đông Lan: "Các em có nhận ra nữ tử đối diện kia không?"

Hai người cũng đã để ý từ sớm, nghe vậy bèn cẩn thận đánh giá, sau đó nhỏ giọng đáp: "Không nhận ra."

Năm đó, Thành An hầu thất bại bị cách chức, Diệp Mạt Sơ đã chứng kiến rất nhiều ánh mắt như vậy, có lẽ nữ tử kia biết thân phận của nàng nên mới có thần sắc như thế.

Người không liên quan, Diệp Mạt Sơ không rảnh để ý tới, xoay người đi ra ngoài.

Xem ra hôm nay không thể nói chuyện rõ ràng với Chu công tử rồi, đã khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, chi bằng nhân tiện đi dạo một chút, mua sắm thêm vật dụng cần thiết cho chuyến đi mấy hôm nữa, còn phải mua chút bánh điểm mang qua cho tỷ tỷ.

Tỷ tỷ thích nhất là bánh hạt phỉ và bánh long tu, bây giờ thời tiết vẫn còn mát mẻ, trên đường đi nhanh một chút, đến Huy Châu cũng sẽ không bị hỏng.

Diệp Mạt Sơ dẫn theo Thu Tang cùng mấy người ra khỏi quán trà Bát Tiên, dọc đường vừa đi vừa ngắm.

Ban đầu chỉ định mua chút bánh điểm, nhưng nhìn thấy mứt quả, thịt khô lại không nhịn được mua thêm rất nhiều thứ, cuối cùng mấy người đều không thể cầm hết, Đông Lan và Hạ Anh xách theo túi lớn túi nhỏ đi về phía xe ngựa ở đầu chợ.

Diệp Mạt Sơ dẫn theo Thu Tang và Ninh Thái đi về phía hiệu thuốc Đồng An Đường, định mua một ít cao thuốc thường dùng mang theo trên đường, đang đi thì từ đầu ngõ phía trước đột nhiên lao ra một con ngựa, phi thẳng về phía Diệp Mạt Sơ.

Sắc mặt Ninh Thái biến đổi, vội vàng che chắn cho Diệp Mạt Sơ né sang một bên, may mắn tránh được.

Một hắc y nhân cưỡi ngựa lao vun vυ"t qua, lúc lướt qua, hắn ta nhìn Diệp Mạt Sơ với ánh mắt hung dữ.

Diệp Mạt Sơ giật mình, theo bản năng lùi về sau hai bước, nhìn theo hướng con ngựa biến mất, lông mày nhíu chặt.