Hạ Anh đi đến chính viện, một lúc lâu sau mới trở về.
Vừa vào cửa, Diệp Mạt Sơ liền kéo nàng ta lại gần hỏi: "Phu nhân đã hỏi những gì, có phát hiện ra điều gì không?"
Hạ Anh đáp: "Phu nhân hỏi đại tiểu thư vì sao đến nay vẫn chưa mang thai, lại hỏi đại tiểu thư và đại cô gia ở chung thế nào, nô tỳ cẩn thận trả lời, phu nhân không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ dặn dò rất nhiều điều, bảo nô tỳ chuyển lời cho đại tiểu thư."
Diệp Mạt Sơ hỏi: "Đã dặn dò những gì?"
Nghĩ đến nhị tiểu thư còn chưa xuất giá, Hạ Anh lược bỏ bớt lời của Thành An hầu phu nhân Hạ thị, nói ngắn gọn: "Không gì khác ngoài dạy đại tiểu thư cách lấy lòng phu quân, lấy lòng cha mẹ chồng, áp chế thϊếp thất, nắm giữ thứ tử, tóm lại là để đại tiểu thư nhà chúng ta đứng vững gót chân ở Nghiêm gia, sau này để đại cô gia giúp đỡ tam thiếu gia. Từ đầu đến cuối, phu nhân không hề hỏi han xem đại tiểu thư sống như thế nào."
Diệp Mạt Sơ không hề bất ngờ về điều này, cũng đã quen từ lâu, chỉ một lần nữa dặn dò Hạ Anh và Thu Tang: "Dù thế nào đi nữa, tình cảnh của tỷ tỷ ở Nghiêm gia, đừng để lão gia và phu nhân biết, tránh rước thêm phiền phức."
Hai người cung kính vâng dạ.
Đông Lan mang bữa tối đến, Diệp Mạt Sơ không có khẩu vị, ăn qua loa vài miếng liền cho lui xuống.
Ăn xong, Diệp Mạt Sơ lại gọi Hạ Anh đến, cẩn thận hỏi han mọi chuyện của tỷ tỷ ở Nghiêm gia, Hạ Anh chọn chuyện lớn kể lại, nghe xong Diệp Mạt Sơ mấy lần rơi lệ.
Trước khi đi ngủ, nàng lại quỳ trên giường, chắp tay cầu nguyện, mong Chu Hoài Lâm nhất định phải thi đỗ.
Diệp Mạt Sơ trằn trọc mãi không sao ngủ được, mãi đến gần canh ba mới thϊếp đi.
Giấc ngủ cũng chẳng yên ổn, đủ loại mộng cảnh thi nhau kéo đến, lúc thì mơ thấy mẫu thân qua đời, lúc lại mơ thấy huynh trưởng tử trận, cuối cùng lại mơ thấy tỷ tỷ ở Nghiêm gia bị đánh đập, tỷ tỷ toàn thân đầy máu nằm im trên đất.
Diệp Mạt Sơ giật mình tỉnh giấc, bỗng nhiên ngồi bật dậy, ôm ngực thở hổn hển.
Một lúc sau, nàng vươn tay vén màn, gọi Thu Tang.
Thu Tang ngủ ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng xỏ giày, bưng đèn đi vào nội thất, "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Diệp Mạt Sơ nhìn thoáng qua cửa sổ mờ mờ sáng, hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Giờ Mão đã quá nửa." Thu Tang đặt đèn xuống, rót một chén trà ấm đưa cho Diệp Mạt Sơ: "Còn sớm mà, tiểu thư ngủ thêm một lát nữa đi."
Diệp Mạt Sơ nhận lấy chén trà uống một ngụm, dịch người xuống mép giường, xỏ giày xuống đất: "Không ngủ nữa, hôm nay yết bảng, dậy sớm một chút."
Thu Tang thấy khuyên không được, cũng không nói thêm, hầu hạ Diệp Mạt Sơ mặc y phục, chải đầu, rửa mặt súc miệng.
Chờ Diệp Mạt Sơ thu xếp ổn thỏa, nàng liền giục giã: "Ngươi đến tiền viện, bảo Ninh Thái nhanh chóng đến cổng trường thi đợi yết bảng, xem xong thứ hạng lập tức quay về."
Ninh Thái vốn là gã sai vặt của trưởng Diệp Ngọc Sâm, nhanh tay nhanh chân, lanh lợi tháo vát, sau khi Diệp Ngọc Sâm qua đời, Ninh Thái bị điều đến tiền viện làm việc vặt.
Diệp Mạt Sơ thấy hắn suốt ngày làm việc linh tinh, không được trọng dụng, liền xin lại khế ước bán thân của hắn từ chỗ Thành An hầu, nếu nàng có việc gì bên ngoài, liền sai Ninh Thái đi làm.
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Thu Tang xoay người đi ra ngoài.
Đông Lan bưng bữa sáng vào, bày biện trên bàn, Diệp Mạt Sơ ăn qua loa vài cái bánh hoành thánh, liền buông đũa, đi đến chiếc giường cạnh cửa sổ ngồi một lát, đứng dậy đi ra ngoài: "Ra cổng lớn đợi."
Ở cổng lớn thấp thỏm lo âu đợi hơn nửa canh giờ, liền thấy Ninh Thái cưỡi ngựa xuất hiện từ đầu ngõ, hai tay Diệp Mạt Sơ siết chặt vào nhau, bước về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào mặt Ninh Thái.
Thấy tiểu thư đang đợi ở cổng, Ninh Thái đã sớm nhảy xuống ngựa từ xa, chạy một mạch đến trước mặt, vui mừng báo tin: "Chúc mừng tiểu thư, Chu công tử đã đỗ Trạng Nguyên!"
Đông Lan suýt chút nữa nhảy dựng lên, ôm lấy cánh tay Diệp Mạt Sơ lắc nhẹ, vui mừng khôn xiết nói: "Đỗ rồi đỗ rồi, tiểu thư, cô gia nhà chúng ta đỗ rồi."
Chưa thành thân, lúc này gọi là cô gia quả thực không thích hợp, nhưng ngày vui như vậy, Diệp Mạt Sơ cũng không muốn mất hứng, nên không sửa lời.
Thu Tang kích động nắm chặt tay Hạ Anh, ghé sát tai nàng thì thầm: "Tốt rồi, nhị tiểu thư có thể đến Huy Châu rồi."
Hạ Anh suýt nữa thì mừng đến rơi lệ, nhỏ giọng đáp: "Sau này cuộc sống của đại tiểu thư nhất định sẽ tốt hơn."
Lão gác cổng vẫn luôn đứng đợi ở cách đó không xa cũng chạy đến chúc mừng.
Tảng đá lớn trong lòng Diệp Mạt Sơ cuối cùng cũng được buông xuống, nàng mỉm cười nói với Ninh Thái một câu vất vả rồi, sau đó phất tay, hào phóng nói: "Thưởng cho mọi người."
Mọi người lại một phen chúc mừng, Diệp Mạt Sơ xoay người vào trong, nhỏ giọng hỏi: "Hành lý đã thu xếp xong chưa?"
Thu Tang gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, tối qua đã thu dọn xong xuôi rồi."
Diệp Mạt Sơ gật đầu: "Chờ ta gặp Chu công tử, nhờ hắn viết thư xong, chúng ta liền lên đường."
Đông Lan lo lắng nói: "Tiểu thư, lão gia và phu nhân, liệu có đồng ý không?"
Diệp Mạt Sơ thản nhiên nói: "Nếu là ngày thường, nhất định sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại đã khác rồi."