Gần đến ngày cưới, Diệp Mạt Sơ bị từ hôn. Vị hôn phu vừa thi đậu Trạng Nguyên nói nàng ngoài nhan sắc ra chẳng có gì tốt đẹp, không giúp ích gì cho con đường làm quan của hắn ta, rồi quay sang nương tựa vào gia thế hiển hách khác. Phụ thân và mẹ kế cảm thấy mất mặt, mắng nhiếc nàng một trận, nói nàng xúi quẩy. Mẫu thân mất sớm, huynh trưởng tử trận, tỷ tỷ lấy chồng xa, Diệp Mở Sơ không nơi nương tựa, bị đưa đến thôn trang để tự kiểm điểm. Nhìn khung cảnh hoang vắng xung quanh, Diệp Mạt Sơ cảm thấy cuộc đời này coi như chấm dứt, một mình trốn dưới gốc cây khóc lóc trong tuyệt vọng. Thân vương Úc Thừa Uyên đột nhiên xuất hiện, tung người xuống ngựa, đỡ nàng dậy, hỏi nàng tại sao lại khóc. Nhìn người bạn thuở nhỏ, Diệp Mạt Sơ nắm chặt tay áo hắn: "Thừa Uyên ca ca, huynh cưới muội được không?" Người đàn ông cao lớn tuấn tú ánh mắt sâu thẳm: "Được." Thấy hắn thật sự đồng ý, Diệp Mạt Sơ vốn không ôm hy vọng ngẩn người: "... ?" Hôm đó, dưới ánh mắt kinh ngạc và bàng hoàng của cả phủ Thành An hầu, hắn dẫn theo thân binh hộ tống nàng về phủ. Ngày hôm sau, hắn đích thân mang theo thánh chỉ tứ hôn, đến cửa cầu thân. Sau đó, hắn dùng kiệu tám người khiêng, rước nàng vào phủ Thân vương mà tất cả tiểu thư khuê các ở kinh thành đều mơ ước. Sau khi kết hôn, Diệp Mạt Sơ mới biết, Úc Thừa Uyên có người trong lòng, và đã nhiều lần từ chối hôn sự do Hoàng thượng ban cho vì người con gái đó. Một người si tình như vậy, lại vì tình nghĩa thuở nhỏ mà đồng ý cưới nàng, Diệp Mạt Sơ vừa cảm kích vừa áy náy. Nàng cúi đầu thật sâu trước mặt hắn: "Thừa Uyên ca ca, đa tạ huynh đã cứu muội, đợi khi nào cô nương trong lòng huynh trở về, chúng ta sẽ hòa ly." Úc Thừa Uyên: "Nàng ấy đã lấy chồng rồi." Diệp Mạt Sơ đau lòng cho hắn, mạnh dạn ôm lấy hắn an ủi: "Huynh đừng buồn, muội sẽ đối xử tốt với huynh." Nàng không nhìn thấy, trên đỉnh đầu, khóe miệng Úc Thừa Uyên khẽ nhếch lên.