“Vâng ạ.” Tiểu Thỏ buồn chán chống cằm nhìn mưa ngoài cửa sổ, chu miệng nói nhỏ: “Chủ nhật tốt đẹp cũng không thể ra ngoài chơi, chỉ có thể ngẩn ngơ ở nhà, thật nhàm chán."
“Em có thể đi xem tivi.”Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, tiếp tục cúi đầu bắt đầu đọc sách.
“Phim hoạt hình phải buổi tối mới có, lúc này đều là phim truyền hình nhàm chán và tin tức trực tiếp.” Tuy Tiểu Thỏ ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn nhảy xuống khỏi ghế bên cạnh cửa sổ, chạy về phía phòng khách.
Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, vì đề phòng Tiểu Thỏ lại thấy cái phim truyền hình tình yêu lộn xộn gì đó, sau đó lại chạy tới hỏi mình vấn đề kỳ quái, anh cầm lấy sách theo sát sau lưng Tiểu Thỏ cũng xuống lầu.
Tiểu Thỏ mở ti vi, bên trong đúng lúc phát tin tức.
“Từ giữa tháng sáu, do hồ Động Đình, hồ Bà Dương mưa lớn liên tục rơi xuống, làm cho lưu lượng sông Trường Giang nhanh chóng tăng lên, cùng với ảnh hưởng của các con sông, mực thuỷ triều vùng ven sông tỉnh Giang Tô đã lân cận mực nước. Lần mưa to này rơi xuống là từ năm 1954....."
Trong tin tức nữ MC còn đang đọc bản thảo, Tiểu Thỏ đã trực tiếp đổi kênh.
“A.. khắp nơi đều là truyền hình trực tiếp..."
Tiểu Thỏ đổi liên tục vài kênh đều là tin tức này, nhịn không được ném điều khiển từ xa, ngửa mặt lên trời.
“Hình như khắp nơi đều đang mưa a....”Trình Chi Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tin tức trên tivi, thuận miệng cảm khái một câu.
“Vâng ạ, rất muốn đi chơi...”Tiểu Thỏ đã không có hưng trí xem tivi, cả người lười biếng nằm úp sấp ở trên ghế sofa nhìn mưa nhỏ bên ngoài rơi lộp độp.
Trận mưa này vẫn rơi, rơi liên tục bảy ngày.
Nhà trẻ Tiểu Thỏ và trường tiểu học Trình Chi Ngôn đã được nghỉ hè.
Hai người vốn còn có thể qua nhà sinh hoạt rồi cùng đi trường học một chút, thế này hoàn toàn bị ngột ngạt ở trong nhà.
Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ bị ngột ngạt sắp mốc meo, từ miệng hỏi: “Đã là mùa hè, cha em khi nào thì trở về?"
“Cha em à?”Tiểu Thỏ nghe thấy Trình Chi Ngôn nhắc tới trọng tâm đề tài mình cảm thấy hứng thú, nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Chắc là mấy ngày nay thôi, hôm nay mẹ hết giờ làm em hỏi mẹ một chút."
" Ừ.”Trình Chi Ngôn gật đầu, đứng dậy từ trong giá sách đưa ra một quyển sách báo, ngoắc tay với Tiểu Thỏ nói: “Đến đây, kể chuyện xưa cho em nghe."
“Được!”Tiểu Thỏ vội vàng cười tít mắt tiến đến bên cạnh Trình Chi Ngôn.
Buổi tối, lúc mẹ Tiểu Thỏ tan việc, Tiểu Thỏ tự động theo sát bà về nhà rồi.
" Oa, tại sao hôm nay không cần ở nhà anh nước chanh ăn cơm chiều rồi hả?”Mẹ Tiểu Thỏ vừa mở cửa vừa nhìn con gái mình, cười hỏi.
“Mẹ, ba ba khi nào thì trở về?”Tiểu Thỏ ngửa một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trong mắt chờ đợi nhìn bà hỏi.
“Cha con a...”Vừa nhắc tới cha Tiểu Thỏ, giọng nói mẹ Tiểu Thỏ nhất thời có chút mất mác: " Ông ấy chắc phải một thời gian nữa mới trở về."
“Vì sao, cha không phải nói mùa hè cha sẽ có thể trở về sao?"
“Tiểu Thỏ.”Bà ngồi xổm xuống, hai tay ôm thân thể nhỏ của Tiểu Thỏ, thở dài một hơi nói: “Bộ đội cha con tạm thời có nhiệm vụ, ông ấy đảm nhiệm nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ kết thúc sẽ trở về."
“Nhiệm vụ gì vậy?”Tiểu Thỏ hỏi lại.
“Nói con cũng không hiểu."