Trình Chi Ngôn nhận được ánh mắt của mẹ mình, hơi có chút bất đắc dĩ.
Anh yên lặng chốc lát, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ, ngồi xổm xuống, đôi bàn tay trắng nõn nâng khuôn mặt tròn của Tiểu Thỏ lên, trên mặt của cô đều là nước mắt, rơi vào trong lòng bàn tay có một chút cảm giác lạnh lẽo.
“Tiểu Thỏ, anh mang ngươi đi mua kẹo có được hay không?" Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt mang theo ý cười nhìn Tiểu Thỏ, trong giọng nói mang theo ôn nhu trước nay chưa có.
Tiểu Thỏ đang khóc lớn nên bị thu hút lực chú ý, cô hít cái mũi, giọng nói ong ong nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Mua kẹo gì?"
“Kẹo sữa Đại bạch thỏ, được chứ?”Trình Chi Ngôn đưa tay sờ sờ đầu xù xù của Tiểu Thỏ, mỉm cười hỏi.
Đây là kẹo Tiểu Thỏ thích ăn nhất, ngoại trừ bởi vì nó ngọt, còn bởi vì tên của nó rất giống tên cô.
"Vâng.”Tiểu Thỏ hít cái mũi gật đầu, rốt cục vẫn buông tay đang cầm ống quần ba mình, ngược lại nắm tay Trình Chi Ngôn.
Ba Tiểu Thỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại nhịn không được hơi có chút mất mác.
Con gái mình bị lừa gạt vô cùng đơn giản như vậy!
Ông nhìn hai cái bóng dáng một lớn một nhỏ của Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ thở dài một hơi, thôi, con cháu đều có phúc con cháu, ông cũng cần phải đi.
--- ------ ------ ------ -------
Sau khi ba Tiểu Thỏ đi, Tiểu Thỏ ở nhà vừa khóc lại náo loạn hai ngày, sau đó liền khôi phục tình trạng làm việc và nghỉ ngơi trước kia.
Mỗi ngày khi thức là quấn quít Trình Chi Ngôn.
Ví dụ như...
“Anh nước banh, nhìn em vẽ anh có giống không? "Hai tay đang cầm một tờ giấy A4, giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn phía trên giấy vẽ một cái bánh mì loại lớn bên trên vẽ hai dấu gạch chéo, cộng thêm một cái miệng màu đỏ kéo đến cạnh lỗ tai, nhịn không được đầu đầy vạch đen.
Loại sinh vật không rõ ràng này, cô lại chạy tới hỏi anh giống mình hay không?
“Giống không, giống không?”Tiểu Thỏ giương mắt nhìn anh, chờ anh khen mình.
Trình Chi Ngôn yên lặng rất lâu, cuối cùng bất chấp khó khăn, làm trái lương tâm gật đầu nói: “Giống, vẽ thật tốt."
“Ha ha...”Tiểu Thỏ cười ngây ngô.
Hay là......
“Anh nước banh, em muốn đi ngủ...”Tiểu Thỏ xoa mắt, mơ màng nhìn về Trình Chi Ngôn nói.
"Chui vào trong ổ chăn, nằm thẳng.”Trình Chi Ngôn tiện tay vỗ cái gối bên cạnh, nhìn Tiểu Thỏ nói.
"Em muốn nằm trên đùi anh."
"..."
“Em còn muốn nghe anh kể chuyện xưa."
"..."
“Em còn muốn anh vỗ mông."
"..."
Trình Chi Ngôn hết sức không biết nói gì nhìn cô: " Yêu cầu của em hiện tại vì sao càng ngày càng cao?"
" Đương nhiên rồi, bởi vì em lớn lên a.”Vẻ mặt Tiểu Thỏtự hào nhìn Trình Chi Ngôn nói.
“Em bé lớn lên, không phải nên là tự mình ngoan ngoãn đi ngủ sao?"
"Ách... Em chưa hề lớn lên, em còn là em bé.”Tiểu Thỏ vội vàng chữa lại, sau đó không khỏi thanh minh nằm xuống đùi Trình Chi Ngôn, đôi mắt khẽ đóng lại, giọng nói trong trẻo: "Em chuẩn bị tốt rồi, mau kể đi!"
Trình Chi Ngôn nhìn đôi mắt đang nhắm của Tiểu Thỏ, yên lặng đưa tay ôm cô, sau đó cách chăn đánh mạnh lên mông cô vài cái, lúc này mới tiếp tục vừa vỗ nhẹ mông nhỏ của cô vừa kể chuyện xưa dỗ cô ngủ.
Thời gian trôi thật nhanh, chỉ chớp mắt đã đến tháng năm, cách sinh nhật bốn tuổi của Tiểu Thỏ còn hơn một tuần lễ, Trình Chi Ngôn đã bị Tiểu Thỏ thúc ép chuẩn bị tốt quà sinh nhật.