Buổi tối Trình Chi Ngôn thay quần áo xong, thì đi theo ba mẹ mình đến nhà Tiểu Thỏ, mở cửa ra chính là mẹ Tiểu Thỏ -- Chu Linh.
"Oa, Tiểu Thỏ đâu?" Câu nói đầu tiên Chu Nguyệt vào cửa là nhìn bà ấy hỏi: "Mấy ngày không thấy Tiểu Thỏ tới nhà của tôi, Ngôn Ngôn đã nhớ nó rồi."
"Mẹ, mẹ nói bậy cái gì vậy!" Trình Chi Ngôn nghe thế hai má ửng đỏ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, phản bác nói.
" Ha ha, nó xấu hổ, tớ nói cho cậu, nó chính là tên miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo." Nhưng mà Chu Nguyệt không chút nào nể mặt Trình Chi Ngôn.
Mẹ Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn bọn họ, vừa bảo bọn họ đi vào vừa nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Tiểu Thỏ ở trên lầu cùng ba nó chơi, bác đi gọi bọn họ xuống, Ngôn Ngôn con muốn theo bác đi lên hay không? "
" Không muốn." Trình Chi Ngôn hết sức bình tĩnh trả lời.
"A... Được rồi, vậy con ở trong phòng khách ngồi một lát, bác đi gọi bọn họ." Mẹ Tiểu Thỏ giật mình, sau khi rót nước cho một nhà Trình Chi Ngôn xong, rồi lên lầu gọi người.
Nhưng mà chỉ mới chốc lát, trên cầu thang liền truyền đến tiếng bước chân "Cộp cộp cộp".
Ngay sau đó một cái đầu tròn xông ra.
Tiểu Thỏ thò đầu nhìn thoáng qua phòng khách dưới lầu, nhanh như chớp chạy thẳng về phía Trình Chi Ngôn.
" Anh nước banh! Anh nước banh!"
Cô vừa gọi vừa nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn theo bản năng mở hai tay ra, ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực.
Trên thân thể cô có hương vị sữa ngọt ngào, mặc quần áo bông vải ôm lấy thân thể mềm mại, tựa như ôm một cái kẹo đường đặc biệt lớn.
Đầu Tiểu Thỏ lông xù dùng sức cọ trên người Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước banh, mấy ngày không gặp được anh, em đã nhớ anh rồi!"
“...”
Trình Chi Ngôn nhất thời có chút... Mặt đỏ.
"Anh nước banh anh vì sao không đến nhà của em tìm em chơi?" Sau khi Tiểu Thỏ cọ vào người Trình Chi Ngôn đủ rồi liền ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính nhìn anh hỏi.
"Anh muốn ở nhà làm bài tập." Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ ho hai tiếng, thuận miệng trả lời.
"A..." Tiểu Thỏ cái hiểu cái không liền gật đầu nói: " Anh nước banh, bài tập các anh nhiều lắm hả, viết từ sáng đến tối mấy ngày đều không xong sao?"
"..."
Trình Chi Ngôn... Không biết nên nói tiếp cái gì mới tốt.
"Tiểu Thỏ." Ba Tiểu Thỏ từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, cười tít mắt nhìn cô giống gấu Koala treo ở trên người Trình Chi Ngôn nói: " Đây là anh nước banh con suốt ngày nhắc bên miệng sao?"
"Ba ba!" Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn ba mình đứng ở phía sau, lập tức buông tay Trình Chi Ngôn ra, xoay người lao vào ba ôm ấp nói: " Anh ấy chính là anh nước banh con thích nhất!"
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông đứng thẳng người ở trước mặt mình, chậm rãi từ trên ghế sofa đứng dậy, mỉm cười hô một tiếng: "Chú."
"Chào con." Ba Tiểu Thỏ cười gật đầu, đôi mắt thâm thúy mà sắc bén nhìn Trình Chi Ngôn từ trên xuống dưới.
Khuôn mặt thiếu niên này thanh tú, đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng, cậu ta giờ phút này đứng ở trước mặt mình, thân hình tuy rằng còn là đứa bé, dáng người lại cao ngất, khí thế lạnh nhạt, không có cảm giác sợ sệt chút nào.
Ừm.... Đứa nhỏ này với Tiểu Thỏ nhà bọn mình, miễn cưỡng coi như đủ đạt tiêu chuẩn đi....
Ba Tiểu Thỏ cười cười, đưa tay vỗ bả vai Trình Chi Ngôn.