Editor: Linh Ngọc
Beta: Thanh Mai
“Không được! Không được! Em muốn đi tìm anh nước chanh!” Tiểu Thỏ tiếp tục xoay xoay lắc lắc, hắng giọng la lớn.
“Được được được... Dẫn em đi tìm anh nước chanh của em...” Thầy Triệu thấy tầm mắt của phụ huynh đều nhìn về phía mình, vội vàng nhìn Tiểu Thỏ đầu hàng nói.
Một giây trước Tiểu Thỏ còn giãy dụa, một giây sau lập tức yên tĩnh, ngoan ngoãn nắm tay thầy Triệu đi theo ông ta.
Phía sau sân khấu buổi lễ, các học sinh đang đứng tốp năm tốp ba, có người đang nói chuyện phiếm, có người đang học lời bài hát, có người đang luyện tập động tác vũ đạo.
Thầy Triệu mang theo Tiểu Thỏ đi qua các học sinh, đi về phía Trình Chi Ngôn.
Học sinh nhìn thấy thầy Triệu đi tới, đều cười và chào hỏi ông.
Thầy Triệu cười tủm tỉm gật đầu đáp lại từng chút.
Thật vất vả mới thấy được Trình Chi Ngôn, lúc Tiểu Thỏ đang chuẩn bị chạy về phía anh, một cô gái mặc váy vũ đạo màu trắng lại ở phía trước cô đi qua.
“Cái kia..... Trình Chi Ngôn..... Cái này cho anh....” Địch Thi Vũ mặc váy vũ đạo màu trắng vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Trình Chi Ngôn vươn tay ra, trong lòng bàn tay có một viên kẹo.
“Kẹo?” Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, thứ này chỉ có Tiểu Thỏ mới thích ăn.
“Vâng..... Là môt bạn học muốn lên sân khấu biểu diễn đã chuẩn bị, tất cả mọi người đều có.” Địch Thi Vũ xấu hổ nhìn Trình Chi Ngôn, lại chỉ chỉ mấy vị bạn học bên cạnh nói: “ Em phát cho bọn họ rồi, không phải chuẩn bị riêng cho anh.”
Ánh mắt Trình Chi Ngôn tự nhiên nhìn bốn phía một vòng, đúng là trên tay từng bạn học đều cầm một viên kẹo.
“Cảm ơn.” Anh chìa hai ngón tay nhặt viên kẹo trong tay Địch Thi Vũ lên, khách khí nói một tiếng.
“Không cần cảm ơn, cái kia..... Biểu diễn cố lên...!” Địch Thi Vũ cảm giác đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay mình, nhịn không được đã đỏ mặt.
“Ừ.” Trình Chi Ngôn tự nhiên gật đầu.
“Còn nữa.....” Lúc Địch Thi Vũ đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người hồng nhạt. Ngay sau đó trong lòng Trình Chi Ngôn xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ: “Anh nước chanh!”
Trình Chi Ngôn sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ nhào vào trong l*иg ngực mình, vẻ mặt lạnh nhạt nháy mắt bắt đầu trở nên ôn nhu, “Em vì sao lại chạy đến hậu trường? Thầy Triệu đâu?”
“Cái chú kia ở bên kia.” Tiểu Thỏ quay đầu chỉ chỗ một người đứng phía sau mình ở chỗ cách đó không xa nói.
Thầy Triệu đứng ở chỗ cách bọn họ không xa, gật đầu với Trình Chi Ngôn: “Lập tức sẽ mở màn, em ngoan ngoãn theo thầy Triệu đi tìm vị trí trước sân khấu ngồi xuống, chờ sau khi anh biểu diễn xong thì sẽ đi tìm em, ngoan.” Trình Chi Ngôn ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói với cô.
Địch Thi Vũ đứng ở bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Trình Chi Ngôn mà cô ta chưa từng thấy qua trên gương mặt anh tuấn của anh, nhịn không được hơi hơi ngẩn ra, ánh mắt lập tức nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ trong lòng Trình Chi Ngôn, “Trình Chi Ngôn....Đây là.... Đây là em gái anh à? Bộ dáng em ấy thật đáng yêu...”
Địch Thi Vũ ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ, cười nói: “Em gái, cây kẹo này cho em.”
“Cảm ơn chị.” Tiểu Thỏ nhận kẹo trong tay Địch Thi Vũ, giọng nói ngọt ngào kêu.
“Ngoan thật đấy, bộ dáng em và anh trai thật đẹp.” Địch Thi Vũ cười tít mắt khen ngợi Tiểu Thỏ một câu.