Mưa to suốt một đêm, sáng sớm ngày thứ hai tiếng mưa bên ngoài vẫn không ngừng như cũ. Vệ Đông híp mắt nhìn sắc trời bên ngoài, mây đen đã tan, le lói lộ ra ánh sáng, nhìn tình hình này thì chắc hẳn sau giờ Ngọ sẽ ngừng mưa. Hắn ta quay lại nhìn người vẫn luôn ngồi đọc sách từ sau khi dùng xong đồ ăn sáng: "Chủ tử, hết mưa chúng ta lập tức khởi hành?"
Thiếu niên không lên tiếng, vẫn cúi đầu đọc sách trong tay, khẽ gật đầu.
Vệ Đông im lặng lui ra ngoài rồi khép cửa lại, dặn dò người giữ cửa cẩn thận, không cần đi vào quấy rầy sau đó tự mình đi đến hậu viện của khách điếm, ngày hôm qua cũng không bỏ ra bao nhiêu đồ, thu dọn lại cũng khá nhanh, nếu thật sự sau giờ Ngọ có thể hết mưa thì trước hết phải cho ngựa ăn no mới được. Lúc đi ngang qua phòng bên cạnh bước chân hắn hơi khựng lại, nhìn cánh cửa phòng khép chặt nửa ngày xong thì bước nhanh rời đi.
Mau chóng khởi hành cũng tốt, vị tiểu tổ tông này không thể trêu vào nên trốn đi thì hơn.
Đi ra hậu viện chăm nom tất cả ngựa một lượt, lại dạy dỗ hai huynh đệ sinh đôi đến giờ mới ăn sáng ở lầu một một hồi xong mới cảm thấy mỹ mãn mà trở lên lầu ba, mới vừa đi qua chỗ ngoặt dẫn đến cửa phòng cho khách nhà mình thì tầm mắt hơi ngưng lại, nhìn về phía đứa trẻ đang đứng trước đó.
Tiểu cô nương chải hai bím tóc, phía dưới treo hai cái lục lạc bằng bạc, mặc một bộ áo mỏng màu lam có vạt áo đang mở, trong tay ôm một chú hổ bông màu vàng trông có chút hơi cũ, trên hai cổ tay đang ôm hổ bông đeo vòng bạc nhỏ, bên dưới vòng tay cũng treo lục lạc.
Vệ Đông đột nhiên cảm thấy dưới chân như bị treo vật nặng ngàn cân, không nhấc chân nên nổi, cả người cứng đờ tại chỗ.
Không được, hiện tại không thể đi qua đó, lỡ như tiểu cô nương còn nhớ chuyện ngày hôm qua vậy chẳng phải sẽ bị ăn khổ?
Bước chân hắn ta lặng lẽ lùi về sau, một bước rồi hai bước.
"Cô nương, uống nước đi."
Trương ma ma bưng một chén nước mới được pha xong đi từ trong phòng ra.
Cha con Trương gia cũng đã đi hậu viện cho ngựa ăn cỏ, cũng là định mưa tạnh xong sẽ lập tức lên đường. Lúc trước tiểu cô nương muốn ra ngoài, Trương ma ma thấy cô nương nhà mình chỉ đứng trước cửa phòng của người ta rồi thì không động đậy nữa, lại biết bản tính của bé sẽ không chạy loạn, hơn nữa trước cửa còn có người đang canh giữ, bọn họ hẳn sẽ không trơ mắt nhìn đứa bé bị bắt đi đâu nhỉ?
Cho nên đi vào nhà pha nước đường.
Nước đường? Hai mắt tiểu cô nương hơi sáng lên, giương mắt lên, sau đó nàng đã nhìn thấy Vệ Đông vừa mới lui về phía sau đến cầu thang ở bên cạnh, mắt to như trái nho đen lập tức dán lên người Vệ Đông không rời.
Vệ Đông: …
Trương ma ma cũng nhìn theo ánh mắt của tiểu cô nương mà thấy được Vệ Đông, sắc mặt cho hắn ta lại không hề tốt chút nào, vị tiểu công tử kia có lễ như vậy, người này lại là một hán tử thô kệch! Bà không để ý đến hắn ta nữa, bưng nước đường ngồi xuống trước mặt tiểu cô nương, quơ quơ chén nước trước mũi nàng dụ dỗ: "Nước đường thật ngọt nha, cô nương theo ma ma về phòng uống nước đường được không?"
Ngày hôm qua ngủ một đêm, tinh thần của tiểu cô nương đã tốt lên rồi, cũng không còn phong hàn nữa.
Tiểu cô nương không để ý đến, vẫn không rời mắt khỏi người Vệ Đông.
Vệ Đông thật muốn khóc rồi, chỉ thiếu một bước nữa thôi hắn ta đã có thể đi xuống cầu thang rồi, nhưng tiếc là đã không bước được nữa rồi!
"Vệ đại ca, huynh đang làm gì thế?"
Hai huynh đệ sinh đôi đi lên từ phía sau, họ nương theo tầm mắt của Vệ Đông cũng thấy được tiểu cô nương đang đứng trước cửa phòng chủ tử nhà mình.
"Thần nữ!"
"Ngươi nói sau này ta có thể thăng chức rất nhanh hay không?"
Hai huynh đệ song sinh bước mấy bước đã đến bên cạnh tiểu cô nương, ngồi xổm xuống, bốn con mắt sáng lấp lánh nhìn bé.
"Ca ca mua quà vặt cho ngươi nhé!"
"Dưới lầu có rất nhiều, rất nhiều đồ ăn, còn có hồ lô ngào đường rất ngọt nha."
"Ngươi nói ca ca có tiền đồ rộng mở, ca ca lấy lòng ngươi được không?"
Vẻ mặt Trương ma ma đầy dấu chấm hỏi, các ngươi đang nói gì vậy?
Hai huynh đệ song sinh ríu rít cả nửa ngày, tiểu cô nương vẫn là không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vệ Đông, Cố Vân ngậm miệng, nhìn theo tầm mắt của tiểu cô nương, sau đó quay đầu: "Ngươi đừng nhìn huynh ấy, huynh ấy già rồi, ta đẹp hơn, ngươi nhìn ta này!"
Cố Hạo cũng gật đầu đồng ý.
"Không sai, ngươi nên xem ca ca đẹp trai, nhìn thúc thúc ngươi ấy, về sau huynh ấy cũng sẽ có cái dáng vẻ ấy!"
Khóe miệng Vệ Đông co quắp, hung tợn nhìn hai huynh đệ sinh đôi, tay thật ngứa, thật muốn đánh người mà!
Cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, ba người ngồi xổm trước mặt tiểu cô nương ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc ánh mắt chạm đến giày màu chàm đế trắng, vạt áo dài màu trăng non, ngọc bội song long hí châu, đai lưng thêu hình mây bằng tơ vàng, cùng với đôi mắt chứa bất đắc dĩ nhè nhẹ cùng với ý cười đong đầy.
"Ấy, làm ồn đến chủ tử đọc sách ạ?"
Cố Vân gãi gãi đầu, Cố Hạo duỗi tay chỉ vào Vệ Đông đang đứng đờ ra ở một bên.
"Vệ đại ca bị tiểu cô nương dọa, chúng ta đang an ủi tiểu cô nương!"
Cuối cùng Vệ Đông cũng không nhịn được nữa, mau chóng tiến lên, cho mỗi người một cú vào đầu! Hai huynh đệ song sinh ôm đầu kêu đau, Vệ Đông hừ một tiếng, đợi lát nữa chủ tử đi rồi xem ta xử lý các ngươi thế nào, hiện tại chỉ là thu chút lãi mà thôi! Bên này ầm ĩ thành một đám, bên kia tiểu cô nương đã cử động, bước lên hai bước, đi đến bên cạnh thiếu niên, mở hai tay ra.
"Ôm."
Tay Trương ma ma run lên, bát nước đường trong tay suýt thì bị lật!
Cửu cô nương không thích nói chuyện, nói đúng hơn là trừ bà ra thì bé không nói chuyện với bất kỳ ai, ngay cả mẹ ruột cũng là như vậy, cho nên mới sẽ không được người yêu thích, mới có thể bị người ta nói thành kẻ ngốc.
Sau khi tiểu cô nương ngủ dậy cảm giác tinh thần rất tốt, cảm giác uể oải ngày hôm qua đã không còn nữa, trên khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ mang theo vẻ ửng hồng khỏe mạnh tự nhiên, giống như xuân đào dính một lớp son khiến người ta hận không thể cắn một miếng. Thiếu niên khom người ôm lấy thân thể mềm mại mập mạp của nàng vào trong ngực, trên mặt cũng có chút mông lung.
Ngày hôm qua còn có một câu chưa nói với hắn nhỉ?
Mang theo thân thể bé nhỏ thơm mùi sữa ngoan ngoãn làm ổ trong ngực hắn, sau đó lại nghiêng người tiếp tục nhìn Vệ Đông.
Vệ Đông đang chuẩn lặng lẽ lui về phía sau cứng đờ bước chân, sau đó hai mắt đẫm lệ nhìn thiếu niên, chủ tử cứu mạng! Nhiều người như vậy, sao có chuyện vị tiểu tổ tông này lại cứ nhìn chằm chằm hắn ta vậy! Thiếu niên cũng nhìn về phía Vệ Đông, đánh giá hắn ta một phen, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bội kiếm bên hông của hắn ta. Vệ Đông là Hoàng gia gia cho, bội kiếm của hắn ta cũng không giống với người khác.
Ngoại trừ lưỡi đao càng sắc bén, chất liệu càng tốt ra thì bề ngoài cũng đẹp đẽ quý giá hơn rất nhiều.
Hắn dùng một tay ôm tiểu cô nương, tay kia vươn ra.
"Đưa bội kiếm cho ta."
Tuy không rõ hắn có ý gì nhưng Vệ Đông không có mảy may chậm trễ, lập tức tháo bội kiếm xuống rồi dùng hai tay dâng lên, cầm bội kiếm vào tay, lại cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong lòng, quả nhiên nàng không còn nhìn Vệ Đông nữa, chỉ cúi đầu nhìn bội kiếm trong tay. Vệ Đông vẫn luôn chú ý đến tiểu cô nương cũng phát hiện ra, hắn ta cảm thấy chỉ cần không nhìn hắn ta nữa thì bé nhìn cái gì cũng kệ đi.
"Ta đi xuống dưới một lát!"
Vội vàng không ngừng chạy lấy người.
Thiếu niên nhìn dáng vẻ lửa sém lông mày của Vệ Đông mà bật cười, hắn thu hồi tầm mắt, nhìn Trương ma ma vẫn còn đang kinh ngạc.
"Sợ là nước đã lạnh, ma ma đi đổi một chén mới đi, chúng ta đợi ở bên này, được không?"
Hiện tại là giữa mùa hè, nhưng ma ma vẫn không dám cho tiểu cô nương dùng đồ quá lạnh, nước đường này cũng là âm ấm, một hồi như vậy cũng đã khiến nước hoàn toàn bị lạnh, chính bà còn chưa chú ý đến mà vị tiểu công tử này đã nhận ra rồi? Bà ngượng ngùng nói: "Phiền công tử chăm sóc cô nương nhà ta một chút."
Hắn nhẹ nhàng cười.
"Không phiền, tiểu cô nương rất đáng yêu."
Ôm tiểu cô nương xoay người đi vào phòng, đặt nàng lên giường trúc bên cửa sổ, bội kiếm cũng buông xuống theo. Tiểu cô nương bị đặt xuống cũng không phản ứng gì, tầm mắt trước sau vẫn dán lên bội kiếm.
Bội kiếm của Vệ Đông là do Hoàng gia gia ban, bề ngoài rất hoa lệ, được khảm các loại đá quý bảy màu khác nhau, đặc biệt là một viên mã não đỏ được nạm trên đỉnh chuôi kiếm, đó là huyết bồ câu thượng đẳng, dưới ánh mặt trời sẽ diễm lệ như máu. Hắn nhìn thoáng qua tiểu cô nương đang không chớp mắt, sau đó đi về hướng giường.
Rất nhanh hắn lại xoay người.
Lấy bội kiếm đi, sau đó hắn ngồi xuống trước mặt tiểu cô nương. Bội kiếm bị lấy đi, thân thể tiểu cô nương mau chóng nghiêng về phía trước, duỗi cái cổ nhỏ ra xem, thiếu niên vươn tay trái ra đỡ lấy bả vai tránh để bị ngã xuống, tay phải nắm thành quyền đưa đến trước mặt tiểu cô nương, sau đó mở tay ra, trong lòng bàn tay như ngọc của thiếu niên xuất hiện một chiếc khóa bình an bằng phỉ thúy màu đỏ.
Lòng bàn tay của thiếu niên trắng như ngọc, sắc đỏ của phỉ thúy đỏ ở trong tay càng thêm diễm lệ, rực rỡ và lấp lánh.
Thân thể tiểu cô nương không nghiêng về phía trước nữa, chỉ cúi đầu nhìn phỉ thúy đỏ trong lòng bàn tay.
Thiếu niên quơ quơ lòng bàn tay, không ngoài dự đoán là tầm mắt tiểu cô nương cũng di chuyển theo, mắt phượng của hắn đong đầy ý cười.
"Muốn không?"
Ý cười càng thêm chói lọi, sau nửa ngày mới nói: "Vì sao ngươi lại muốn ta ôm, nói cho ta biết vì sao, thứ này sẽ là của ngươi, được không?"
Tiểu cô nương không đáp mà chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn. Thiếu niên cũng không thúc giục, lòng bàn tay vẫn lẳng lặng mở ra đặt dưới hai mắt của tiểu cô nương. Sau hồi lâu, giọng điệu của hắn hơi hơi mang theo chút mất mát: "Không muốn sao?" Lòng bàn tay chậm rãi thu về phía sau, ngón tay chậm rãi khép lại, khó khăn nắm chặt thành quyền, bàn tay nhỏ trắng nõn lập tức đặt lên trên tay hắn.
"Ca ca."
Động tác trên tay cũng không có chần chờ: "Gọi ca ca cũng vô dụng thôi."
Tiểu cô nương ngẩng đầu, đôi mắt to tròn rõ ràng chứa đầy ấm ức.
"Ôm Tam tỷ tỷ."
Thiếu niên nghi hoặc khó hiểu, cái gì mà ôm Tam tỷ tỷ? Nửa khắc sau hắn mới ngộ ra, ca ca ôm Tam tỷ tỷ? Nhìn hai mắt ấm ức của tiểu cô nương, lúc trước đã suy đoán nàng ở trong nhà e là không được sủng ái, hiện tại nói lời này xem ra cũng hợp lý, hẳn là thấy huynh trưởng ôm một vị tỷ muội khác trong nhà mà không để ý đến bé, đúng không?
Nên coi hắn như huynh trưởng.
Tay trái đưa ra xoa xoa đầu tóc mềm mại của nàng, nửa bất đắc dĩ nửa chiều chuộng: "Ngươi cũng đã gọi ta là ca ca rồi, ta không đưa chút quà gặp mặt thì cũng không ổn lắm nhỉ?" Hắn đưa khóa bình an trong tay vào tay tiểu cô nương: "Cái này là của ngươi, thích không?"
Tiểu cô nương nắm khóa vào trong tay, khẽ cười.
Khóa bình an rất nhỏ, đây là thứ hắn đeo khi còn nhỏ, ngón cái của nam tử thành niên đã thay đổi kích cỡ. Trong lúc nhất thời trong tay hắn cũng không có tơ hồng, nên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó móc từ trong ngực ra một cái túi tiền nhỏ tinh xảo thêu hình mây màu tía, rồi mở nút đen, lấy nhẫn ban chỉ bên trong ra, bỏ khóa bình an vào, cài nút cẩn thận xong mới đưa cho tiểu cô nương.
Hắn lại xoa xoa tóc nàng lần nữa: "Chỗ này của ca ca không có sợi dây nào, trở về để ma ma đeo lên cho ngươi."
Cũng không biết tiểu cô nương nghe có hiểu không, nắm túi tiền vào trong tay lại giương đôi mắt to nhìn hắn. Hắn rõ ràng thấy hình ảnh bản thân khắc trong hai tròng mắt của tiểu cô nương so với phỉ thúy đen thượng đẳng nhất còn sáng hơn, không nhịn được nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé: "Đôi mắt trời sinh thật đẹp, lớn lên ắt hẳn sẽ là mỹ nhân đây."
Lần này tiểu cô nương không tránh, mắt to chớp chớp, buông túi tiền nhỏ đang nắm trong tay xuống, sau đó cũng lấy từ trong ngực ra một chiếc túi tiền nhỏ, đưa đến trước mặt thiếu niên.
Túi tiền nhỏ màu vàng sáng, trên mặt thêu hình vịt con.
Đây là đáp lễ bé cho hắn?
Thiếu niên gật đầu, nhẹ gật đầu: "Ca ca cho ngươi lễ gặp mặt, ngươi không cần đưa lại."
Tiểu cô nương nhấp môi, cố chấp chìa túi tiền trước mặt thiếu niên, giằng co một hồi, hắn không đành lòng nhìn nàng giơ mệt nên cuối cùng cũng nhận lấy túi tiền, vừa mở ra nhìn lại bật cười lần nữa. Hóa ra bên trong đều là đồ ăn vặt của tiểu hài tử như hạnh nhân đường, còn có cái bánh hạch đào gặm hơn một nửa.
Hai mắt tiểu cô nương tha thiết nhìn hắn, trong đôi mắt thanh thuần là thấp thỏm và bất an, là sợ hắn không thích ư? Hắn nắm lấy túi tiền trong tay, cúi đầu nhìn vào hai mắt nàng, chân thành ấm áp nói: "Ca ca rất thích, cảm ơn ngươi." Tiểu cô nương cảm thấy mỹ mãn, cười đến hai mắt cong cong rồi bắt lấy tay hắn đưa vào trong tay áo.
Tuy rằng khó hiểu nhưng hắn vẫn theo ý nàng nhét túi tiền vào trong tay áo.
Khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc túi tiền kia đâu, hai mắt tiểu cô nương mới tỏa sáng, chiếc cằm nhỏ khẽ nâng lên, dáng vẻ có chút đắc ý: "Giấu kĩ, Tam tỷ tỷ sẽ không thấy được!"
Cho nên Tam tỷ tỷ trong miệng bé cũng muốn những món ăn vặt này sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt hắn không khỏi trầm xuống, thầm nghĩ muốn hỏi thêm nhiều điều, lại thấy vẻ đắc ý trên mặt tiểu cô nương càng đậm, mày nhỏ khẽ nâng, hai tròng mắt lóe sáng tựa như đang thấy được dáng vẻ khóc nhè khi Tam tỷ tỷ khi không đoạt được đồ? Tuy mới quen biết một ngày lại hiếm có mà thấy được dáng vẻ sinh động như vậy của đứa trẻ này.
Tiểu cô nương cười vui vẻ như vậy cũng đã kéo cả trái tim của hắn lên.
Thế mà cũng nổi lên tính trẻ con: "Ừm, không cho Tam tỷ tỷ nhìn thấy, không cho nàng ăn."
Tiểu cô nương gật đầu, cười đến thấy cả răng sữa.
"Đúng vậy, không cho Tam tỷ tỷ."