Lệ quỷ mặc giáp bay lơ lửng khỏi mặt đất, chân không chạm đất.
Nguyễn Tiêu, Lý Tam Nương cũng không có nửa điểm động tĩnh, trên cẳng chân Hàn Trang có ánh sáng chợt lóe lên, khi đáp xuống đất tuy không quá thong dong nhưng cũng có một loại cảm giác thân nhẹ như vũ của Đạo gia.
Sau đó, lệ quỷ mặc giáp đi phía trước dẫn đường.
—— Hắn trước sau không hề phát giác, phía sau hắn ngoại trừ Hàn Trang ra thì vẫn còn người khác.
Đoàn người và quỷ rất nhanh đã đến khu vùng núi sương trắng tràn ngập kia, lệ quỷ mặc giáp đi trước một bước, lệnh bài bên hông bắn ra một luồng âm khí, sương trắng tức khắc tránh ra một con đường.
Lệ quỷ mặc giáp đi vào bên trong, Hàn Trang hơi dừng một chút, sau đó cũng đi nhanh vào.
Nguyễn Tiêu mắt thấy hai người đi vào thì sương trắng kia liền có dấu hiệu khép lại, mang theo Lý Tam Nương nhanh chóng theo vào, mà sương trắng cũng bao bọc lấy toàn bộ thân hình bọn họ —— nếu có người đứng ở bên ngoài, tất nhiên sẽ không tìm được lối đi vào.
·
Nguyễn Tiêu đi giữa sương trắng, lại một lần nữa sinh ra một ít cảm giác bị lạc. Cậu không chần chờ, xoay người nhìn về phía Lý Tam Nương, ngón tay nhanh chóng vẽ một cái thần ấn Thành Hoàng lên trán cô, làm ánh mắt có chút mê man của cô lập tức khôi phục bình thường.
Lý Tam Nương có chút thẹn thùng, muốn nói cái gì đó.
Nguyễn Tiêu lắc đầu với cô, nói: "Nghỉ ngơi dưỡng sức đi."
Sau đó, đoàn người và quỷ đi vào càng sâu, tựa hồ đã đi thật lâu.
Hàn Trang vẫn duy trì thần chí thanh minh, nhưng cũng cảm thấy, thời gian có hơi dài quá……
Duy độc mỗi mình Nguyễn Tiêu, bởi vì cậu vẫn luôn mở ra mắt thần nên biết kỳ thật bọn họ chỉ là đi trên một con đường nhỏ giữa núi, cảm thấy thời gian lâu lắm cũng chỉ là ảo giác do sương trắng chưa tan đi tạo thành mà thôi.
Cuối cùng, lệ quỷ mặc giáp cũng dừng bước chân.
Hàn Trang nhìn về phía trước —— là một quân doanh cổ đại quy mô không nhỏ? Trước cửa có quỷ binh cầm trường thương trong tay đứng gác, một đám mặc áo giáp chỉnh tề, khí thế vô cùng kinh người, thủ vệ cũng nghiêm mật.
Nguyễn Tiêu cũng nhìn về phía trước, mắt thần hơi lóe —— là mồ mả hoang vắng trên núi, hơn nữa những mồ mả này thoạt nhìn giống như đắp đất bình thường lên, đã không có bất luận phần mộ đặc biệt nào, hai bên có vài cây cối khô héo, ở một ngọn núi có vẻ không quá gây chú ý.
Nhưng mặc kệ là ảo ảnh quân doanh cổ đại hay là mồ mả hoang vắng trên thực tế đều có quỷ khí tràn ngập nồng đậm, tràn ngập không khí túc sát.
Lệ quỷ mặc giáp nhào xuống dưới đất một cái, nói: "Theo ta đi bái kiến tướng quân!"
Hàn Trang đi theo vị lệ quỷ mặc giáp kia vào binh doanh.
Mà trong mắt Nguyễn Tiêu, Hàn Trang là ngồi bên nấm mồ, nhắm hai mắt lại, mà sinh hồn của y thì đứng lên, ngã vào trong đất.
Nguyễn Tiêu gật đầu Lý Tam Nương, ý bảo —— ở chỗ này trông thân thể thay y.
Lý Tam Nương gật gật đầu, trong tay cầm móc sắt, an tĩnh mà canh giữ bên cạnh Hàn Trang.
Nguyễn Tiêu cũng đi vào trong nấm mồ.
·
Đi vào lòng đất, ảo ảnh binh doanh càng được khắc sau thêm, Nguyễn Tiêu đột nhiên nhận thấy được một vài thứ không đúng, nhíu nhíu mi, không có cố tình mở ra mắt thần thêm nữa, chỉ là giấu chính mình đến càng sâu hơn mà thôi.
Dần dần thâm nhập "binh doanh", lệ quỷ mặc giáp đưa Hàn Trang tới trước lều trại lớn nhất trung ương, chính hắn đi vào thông báo.
Quỷ binh trước cửa lều dùng mắt quỷ trắng bệch nhìn Hàn Trang, thẳng đến mức y sởn cả tóc gáy.
Hàn Trang có chút hãi hùng khϊếp vía—— đại quỷ ở đây rất lợi hại, sức mạnh cũng rất… rất không đúng.
Trong lúc nhất thời, y càng khẩn trương lên.
Rất nhanh gọi quân đến, Hàn Trang nỗ lực định thần lại, xốc lều trại lên đi vào.
Sau đó y liền thấy, trên đường đại mã kim đao* có một vị võ quan mặc nhung trang đang ngồi, đầu đội quân mũ màu đỏ, mặt đầy uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn xuống y.
(*Đại mã kim đao 大马金刀: Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ)
Hai bên lều trại đứng rất nhiều quỷ binh, vào khoảnh khắc Hàn Trang tiến vào thì động tác nhất trí nhìn qua, khí thế vô cùng kinh người.
Hàn Trang nhắm mắt trấn định xuống, liền ôm quyền hướng lên quan võ phía trên, cao giọng nói: "Đệ tử Mao Sơn Hàn Trang, gặp qua tướng quân đại nhân!"
Nguyễn Tiêu nhận ra được, võ quan và những quỷ binh này đều mặc trang phục tiền triều Đại Diệu, các quỷ binh khác tuyển nhận khi nào thì tạm thời không bàn đến, nhưng vị quỷ tướng quân kia ít nhất là quỷ linh mấy trăm năm. Nhưng chức võ quan hẳn là không lớn, đại khái chính là quản một nhóm người thôi, mà khi tiến vào cậu mơ hồ nhìn lướt qua, quỷ ở nơi này tuy rằng không ít, nhưng tổng số cũng chỉ có một hai trăm mà thôi.
Quỷ tướng quân nghe xong Hàn Trang nói, mới nói: "Hóa ra là tiểu đạo sĩ Mao Sơn, lần này lại đây có chuyện gì muốn nói?" Gã cười lạnh một tiếng, "Nghe phó quan dưới trướng bản tướng quân nói, ngươi là muốn xen vào chuyện của bản tướng quân?"
Hàn Trang nghe ra giọng điệu gã không đúng, song cũng cao giọng nói theo kiểu văn vẻ: "Tướng quân lời này nói sai rồi, nhân luân thiên tính, cha mẹ con cái, Hàn mỗ được người ủy thác, há có thể nào là lo chuyện bao đồng? Hiện giờ tướng quân bị người che giấu, Hàn mỗ biết rõ tướng quân thâm minh đại nghĩa, cho nên một mình tiến đến, tự mình cùng tướng quân trần tình tạ tội, hy vọng tướng quân minh giám!"
Trên mặt quỷ tướng quân lộ ra tức giận.
Khí thế trong lều lạnh hơn, Hàn Trang đồng dạng cảm giác được bị vô số quỷ khí đánh sâu vào gây đau đớn, trong lòng y thầm nhủ không ổn, nhưng vẫn tăng lớn âm lượng: "Còn thỉnh tướng quân minh giám, duẫn* Hàn mỗ thay thế Lương gia, cùng tiểu nhân La Hạo kia đối chất! Tướng quân một đời anh danh, há có thể hủy trong tay tiểu nhân!"
(*cho phép, phê chuẩn. Ở đây Hàn Trang dùng giọng điệu như cổ nhân nên mình không sửa nhiều quá)
Không khí như đình trệ.
Cuối cùng, quỷ tướng quân vung bàn tay lên, hạ lệnh nói: "Đi gọi La quản sự tới!"
Hàn Trang không khỏi nhìn về phía lối ra vào lều trại, chợt thấy nam quỷ bị quỷ binh mang đến, cả người mặc bộ vest cắt may khéo léo vừa người, dung mạo nhã nhặn, khí chất cũng nhã nhặn, cất bước đi vào.
Sau khi tiến vào lều trại, nam quỷ nửa quỳ xuống hành lễ với quỷ tướng quân, nói: "Tiểu nhân bái kiến tướng quân."
Quỷ tướng quân kêu hắn đứng lên, nói: "Có người muốn đối chất với ngươi, các ngươi đối chất đi."
Nam quỷ liền cùng Hàn Trang mặt đối mặt.
Hàn Trang nhận ra được, đây đích xác chính là La Hạo, nhưng đồng thời y cũng thực khϊếp sợ, lúc này mới chết bao lâu đâu, thế mà đã thích ứng khom lưng cúi đầu ở quân doanh như vậy?
Nhưng khϊếp sợ thì khϊếp sợ, y càng chán ghét tên La Hạo này, cũng không khách khí gì với hắn, liền nói: "Sao anh lại làm thế? Sau khi anh chết thì Lương Lệ Uyển không có quan hệ gì với anh, anh có tư cách gì đem tặng cô ấy cho người khác, anh muốn hại chết cô ấy à? Còn uổng công cô ấy còn vẫn luôn nhớ thương anh, thật là lòng lang dạ sói!"
Trên mặt La Hạo mang theo nụ cười nói: "Lệ Uyển là một cô gái tốt, tôi đối với cô ấy là một mảnh thiệt tình, nhưng sau khi chết tôi nhận thức tướng quân đại nhân, mới phát giác hóa ra còn có thiên địa càng rộng lớn hơn, có nhiều thứ có thể theo đuổi hơn. Tôi không muốn đi đầu thai, chỉ muốn đi theo tướng quân, tướng quân anh minh thần võ, đang cần hiền nội trợ, Lệ Uyển lại thích hợp quá còn gì. Sinh thời là sinh thời, sau khi chết là sau khi chết, tôi không xứng với Lệ Uyển, cô ấy và tướng quân mới là trời đất tạo nên một đôi. Chờ Lệ Uyển lại đây, cô ấy hẳn là phải cảm tạ tôi mới đúng."
Hàn Trang buột miệng thốt ra: "Mày thật là rắm chó không kêu!"
Một đống lời nói như cái rắm không hề logic, đều là thoái thác!
La Hạo lại nói: "Tôi và Lệ Uyển là viết hôn thư, vợ chồng thiên địa chứng kiến, tôi tự biết xấu hổ hứa đem cô ấy cho tướng quân, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Vị đạo trưởng này, anh vẫn là đừng động chuyện nhà người khác, lo chuyện nhà người ta kết cục thường đều là không tốt đấy."
Đây là uy hϊếp.
Quỷ tướng quân ngồi trên hừ một tiếng, hiển nhiên là đang phụ họa La Hạo.
Hàn Trang tức giận xông thẳng lên đầu, chỉ cảm thấy La Hạo này thật là chẳng biết xấu hổ!
Nhưng y cũng chưa quên mục đích lần này lại đây, áp xuống lửa giận nói: "Tướng quân minh giám, tiểu nhân bậc này sớm đã không có quan hệ phu thê với Lương Lệ Uyển, chưa bao giờ có hôn thư, không có chứng cứ, như thế nào có thể buôn bán nữ nhân vô tội?"
La Hạo đầu tiên là cảm thụ một chút liên hệ của chính mình và Lương Lệ Uyển, biểu cảm hơi cứng lại, nhưng rất nhanh nói: "Này rõ ràng là do đạo sĩ mấy người phá rối, lúc trước ai chẳng biết tôi cùng Lệ Uyển là vợ chồng đã bái thiên địa? Tướng quân nhìn rõ mọi việc, nhất định sẽ không bị chút kỹ xảo này lừa gạt."
Hàn Trang cười lạnh: "Không có chứng cứ."
La Hạo còn định nói thêm cái gì nữa, quỷ tướng quân phía trên đã hét lớn một tiếng: "Được rồi!"
Hàn Trang lập tức nhìn qua.
Quỷ tướng quân nói: "Việc này rõ ràng, La quản sự tất sẽ không nói dối, đạo sĩ ngươi dùng kỹ xảo lừa gạt bản tướng quân, còn dám nói năng hùng hồn đầy lý lẽ? Nể mặt ngươi là đệ tử Mao Sơn, bản tướng quân thả ngươi trở về, ngươi báo cho Lương gia, gọi bọn họ tốc tốc đua Lương Lệ Uyển kia đến cho bản tướng quân, bản tướng quân còn có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không ——"
Hàn Trang cau mày: "Tướng quân thật sự muốn nghịch ý trời làm bậy?"
Quỷ tướng quân cười ha ha: "Cái gì nghịch ý trời, bản tướng quân chính là trời ở nơi này!"
Giây tiếp theo, binh doanh tức khắc đã xảy ra biến hóa, trong nháy mắt biến thành nhà cao cửa rộng phòng ốc xa hoa.
Hai bên quỷ binh vẫn đứng gác, quỷ tướng quân lại nằm trên một chiếc giường lớn, bên người có mười mấy nữ quỷ mỹ lệ phong cách khác nhau vây quanh, một mảnh da^ʍ mĩ kiêu ngạo, nào có bộ dáng tướng quân uy nghiêm nào nữa?
Hàn Trang tức khắc minh bạch, vị quỷ tướng quân này căn bản là không phải người biết phân rõ phải trái, vậy lần này là thật sự phải đối đầu rồi!
Vô số đôi tay vuốt quỷ lạnh băng trảo lại đây, quỷ khí lạnh lẽo lan tràn trên trường thương của các quỷ binh, đâm mạnh về phía y —— Y lập tức thi triển đạo pháp, không dám chậm trễ, nhưng vừa mới muốn ra tay lại chợt phát giác thế mà không có biện pháp câu thông thần tính, thi triển không ra!
Hàn Trang kinh hãi, trước tiên dùng tay chân đá văng mấy tên quỷ binh, đồng thời vội vàng tiếp tục nếm thử.
Nhưng mà vẫn là vô dụng, y vừa xoay đầu, bỗng nhiên phát hiện trong phòng có một luồng áp lực cực lớn, đang từ vị quỷ tướng quân ngồi ở đầu giường kia truyền đến.
Đó là một sợi xiềng xích, màu đen nhánh, có dính vết máu.
Áp lực này rất kỳ lạ, hình như là, hình như là……
Càng nhiều tay quỷ, trường thương sắp làm Hàn Trang bị thương, mà Hàn Trang bị vây hãm bên trong, căn bản thoát không được.
La Hạo đứng một bên trông thấy, lộ ra nụ cười vừa lòng, trong mắt chớp động một tia dã tâm.
Nguyễn Tiêu thấy sự việc nhánh biến thành như vậy, đương nhiên không thể để Hàn Trang thật sự bị thương ở chỗ này, mà cậu cũng rõ ràng, Hàn Trang sở dĩ không tài nào thi triển đạo pháp, quan trọng nhất chính là —— do sợi xiềng xích kia.
Nếu cậu không nhận sai, đây là một sợi xích câu hồn, cho nên Hàn Trang rõ ràng là đạo sĩ thân thể củng cố, cũng không phải xuống âm phủ, nhưng lúc tiến vào đất lại vô tri vô giác mà sinh hồn rời khỏi xác. Sinh hồn câu thông với thần khó hơn thân thể rất nhiều, hơn nữa bị xích câu hồn chế, nên mới làm Hàn Trang chật vật như thế.
Nguyễn Tiêu không hề cố kỵ những thứ khác nữa, duỗi tay trảo một cái——