【 Tiết thanh minh trời mưa lất phất, cô hồn dã quỷ khất một chén.
Thôn Lưu gia có một bà cụ Lưu, tuổi trẻ thủ tiết, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hai người con trai, đáng tiếc con trai cưới vợ nên quên mẹ, bà Lưu tuổi lớn không làm được công việc, đứa con thì thằng lớn đẩy thằng út, thằng út đẩy thằng lớn, ai cũng không chịu phụng dưỡng. Dưới cơn tức giận bà Lưu dọn ra căn nhà tranh, dựa vào nhặt rác rưởi sống qua ngày, mỗi năm ba quỷ tiết lớn đều đi cúng, chỉ nói sinh hai đứa con trai này không bằng sinh cái chày gỗ, cùng với tích cóp chút tiền đều bị hai đứa con bất hiếu cầm đi, còn không bằng đưa cho dã quỷ……
Hai đứa con trai kia quả thật không phải thứ tốt gì, mỗi lần biết bà Lưu tích cóp được tiền là muốn lấy về nhà mình, kết quả có một lần, hai người bọn họ đang trên đường đi tìm bà Lưu đột nhiên gặp phải quỷ đánh tường, bị suốt một đêm, chờ trở về thì bị lạnh đến phát sốt, mỗi đêm gặp ác mộng, thảm thật sự. Người trong thôn đều nói, đây là dã quỷ cũng nhìn không nổi, cho bọn hắn báo ứng.
Thật vất vả hết bệnh rồi, hai nghiệt tử này còn không tỉnh lại, chỉ cảm thấy đều là bà già kia sai, là ác từ trong lòng ác ra, thế mà hợp lực đẩy mạnh bà Lưu vào vũng nước, ngã vỡ đầu, sống sờ sờ hại chết mẹ của bọn họ. Bà Lưu oan ức, biến thành lệ quỷ muốn đi báo thù, nhưng hai nghiệt tử kia đã mời đạo sĩ làm phép, suýt chút nữa làm Lưu lão thái hồn phi phách tán. Sau đó có một con quỷ từng được bà Lưu giúp đỡ ra một chủ ý, mang bà đi bái kiến Thành Hoàng gia……】
Nguyễn Tiêu đăng một bài lên Cỏ Lau Tiếng Quỷ, thừa dịp nghỉ trưa còn chưa kết thúc, bùm bùm mà gõ ra một câu chuyện ngắn gọn.
Chuyện không có gì đặc biệt, chính là truyền thuyết hương dã bình thường, cậu làm một khởi đầu trước, sau này lại chậm rãi tìm chút chuyện ly kỳ kể sau……
Vội vàng gõ xong câu chuyện, cậu cũng không rảnh lo Bác Dương vẻ mặt 囧 mà nhìn cậu, lôi người đi học.
·
Tan học lại vội vàng làm thêm, lúc hết việc, Nguyễn Tiêu dùng di động mở bài viết kia ra xem.
[ Bóc tem. ]
[ Chủ nhà chuyện này của bạn cũng quá bình thường, trước khi viết bài không lặn xem bài của người ta trước sao? ]
[ Lần đầu tiên nhìn thấy kể về thần, trước kia đều kể về quỷ quái đạo sĩ. ]
[ Đối đãi với người mới phải cổ vũ, chủ nhà tiếp tục kể đi, đừng đào hố nha, hy vọng mấy chuyện sau sẽ càng xuất sắc hơn. ]
[ Chuyện cực bình thường, nhưng quỷ dị còn cực chân thật, mấy người già bên chỗ tôi cũng có nói qua mấy vụ cùng loại……]
[ Xem thử bên dưới rồi lại suy xét nên tin hay không. ]
[ Chủ nhà có nhận đoán mệnh không? Tui sinh ngày x tháng x năm x, cảm giác gần đây có trục trặc nhỏ, muốn coi thử nè. ]
[ Không xem, chủ nhà cả một tiểu thuyết cũng viết không tốt. ]
[ Like cho chủ nhà, viết một lần hết một câu chuyện, không hố. ]
Nguyễn Tiêu xem qua một đám đi, phát hiện nhiệt độ tuy rằng không cao nhưng cũng có mấy người chú ý, cậu cũng không thất vọng, nghĩ nghĩ xong lại chậm rì rì mà suy tư về câu chuyện thứ hai.
Tan tầm xong ký túc xá, cậu thấy Bác Dương đang dùng laptop, bèn hỏi Nhan Duệ mượn gõ chữ.
Nhan Duệ cũng giống như Bác Dương hồi ban ngày, cũng cho rằng Nguyễn Tiêu là viết luận văn, bản thân mình thì vùi đầu đọc sách.
Bác Dương lặng lẽ lại đây, duỗi tay chọc chọc y.
Nhan Duệ: “?”
Bác Dương nhỏ giọng nói: “Lão tứ đang viết truyện ma trên diễn đàn á……”
Nhan Duệ sửng sốt, nhưng không đợi y hỏi lại, Bác Dương đã xoa xoa cánh tay đi rồi.
Bên kia, Nguyễn Tiêu bùm bùm, tận lực đánh chữ thiệt nhanh.
Tuy rằng, ngẫu nhiên gõ lâu quá phải gõ chậm lại…… Thi thể sẽ cương ấy mà.
【 Huyện Đầu Trâu có một người họ Đỗ, trong nhà rất nghèo, không kham nổi việc học. Ba mẹ hắn qua đời sớm, trước khi chết đem hắn giao cho hàng xóm quan hệ tốt nuôi, nói chờ hắn lớn lên thì sẽ cưới đứa con gái ngốc nhà đó làm vợ. Hàng xóm rất thương yêu con gái ngốc, thấy họ Đỗ rất thông minh, cũng đáp ứng rồi.
Họ Đỗ đích xác rất thông minh, lúc học giáo dục bắt buộc thành tích học tập rất tốt, tốt nghiệp cấp ba xong hắn quỳ xin cha nuôi cho hắn tiếp tục đi học, còn nói tốt nghiệp nhất định tìm một công việc tốt, mua căn nhà lớn, để người một nhà đều hưởng phúc. Hàng xóm nghĩ đứa nhỏ này từ nhỏ đã đối xử khá tốt với con gái ngốc nhà mình, cũng rất cần mẫn, thấy tiếc cho sự thông minh của hắn nên liền đáp ứng. Nhưng là chờ đến khi họ Đỗ lên đại học trọng điểm, ở trong trường gặp được con gái một nhà có tiền, nên cùng người ta nói chuyện yêu đương. Nhưng hắn cũng không quên ân phụ nghĩa, đem tiền hàng xóm nuôi lớn hắn nhiều năm như vậy đều trả lại cho hàng xóm, còn đưa cô gái ngốc vào trong thành phố, coi như em gái ruột mà nuôi.
Hàng xóm vốn dĩ không được vui, sau đó thấy họ Đỗ còn rất thân thiết với bọn họ, lại mỗi năm đều cấp cho rất nhiều tiền, bèn nhận —— dù sao cũng là vì tìm một chỗ dựa cho con gái, cam tâm tình nguyện làm em gái vẫn hơn là không tình nguyện làm vợ, bằng không hai người bọn họ chết già, có hại không phải là con gái hay sao? Người nhà này nghĩ cũng thoáng. Sau đó họ Đỗ và cô gái nhà có tiền thuận lợi kết hôn, sau khi hôn hai vợ chồng ra ngoài du lịch, cũng mang theo cả nhà em gái ngốc cùng đi chung, người hai nhà quan hệ rất khá. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, trong một lần du lịch, người hai nhà cùng nhau bị tai nạn xe cộ, họ Đỗ bị trọng thương, cả nhà em gái ngốc đều bị đυ.ng chết, cô gái có tiền cũng bị đυ.ng vào đầu, tỉnh lại thì trở nên choáng váng.
Sau khi họ Đỗ và cô gái giàu có từ bệnh viện ra tới, trước tiên hắn làm một đám tang lớn vẻ vang cho cả nhà em gái ngốc, cũng không chê vợ mình trở nên ngây ngốc, tỉ mỉ chiếu cố. Cha mẹ vợ hắn chỉ có một đứa con gái rượu như vậy, thấy họ Đỗ chăm sóc con bé như thế, trong lòng rất cảm động, bèn bồi dưỡng hắn lên. Họ Đỗ rất nhanh đứng vững gót chân ở nhà vợ, đối với vợ cũng không rời không bỏ.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Thành Hoàng gia kêu quỷ sai áp giải sinh hồn họ Đỗ đến công đường thẩm phán, thế mà là cô hồn của vợ hắn tố cáo hắn, kiện hắn mưu tài hại mệnh! Chân tướng sự tình hóa ra cũng không giống như người ngoài nhìn thấy…. 】
Viết xong, Nguyễn Tiêu đóng laptop lại, tắm rửa lên giường.
Nhan Duệ lúc này mới hỏi: “Lão tứ, lão nhị nói mày đang viết chuyện ma hả?”
Nguyễn Tiêu không định gạt chuyện này —— cậu hàng năm ở trong ký túc xá, cũng giấu không được, bèn cười trả lời: “Ừ, tao kể chuyện ma cho người ta trên mạng không sai, nếu bọn mày có hứng thú cũng có thể xem xem.”
Bác Dương nhỏ giọng nói: “Hơn nửa đêm rồi mày cũng không sợ hả.”
Nguyễn Tiêu vừa nghe, tức khắc vui vẻ: “Sao vậy, nhị ca mày sợ hả?”
Bác Dương lập tức phản bác: “Ai sợ?”
Thôi Nghĩa Xương nghe thấy bọn họ nói, ở bên cạnh chọc phá Bác Dương ngoài mạnh trong yếu.
“Ha ha ha, lão nhị chính là sợ đó! Nghe nói lúc nó ở nhà nhìn cái hình có ma, vài ngày không dám một mình đi WC, đều là anh em nó đi chung với nó đó."
Bác Dương thẹn quá thành giận mà ồn ào: “Ê! Tao đã nói tao không sợ rồi mà!"
Nhan Duệ bình tĩnh mà đỡ đỡ gọng kính nói: “Là lúc mẹ nó lại đây dọn quần áo cho nó kể đó, bảo đảm chân thật.”
Sắc mặt Bác Dương chợt đỏ chợt trắng, nghẹn không ra một chữ nào.
Nguyễn Tiêu đối Bác Dương sinh ra một chút đồng tình vi diệu.
Cái này……
Nếu nhị ca biết cậu ấy đang ngồi nói chuyện phiếm với một cái xác…. Trên đầu giường cái xác này còn treo bốn con quỷ……
Thôi, vẫn là đừng để cậu ấy biết thì hơn.
Bên kia Bác Dương thấy Nguyễn Tiêu không hùa theo cười nhạo mình, tâm tình thoải mái hơn một chút, nói: “Nhìn đi, vẫn là lão tứ đủ nghĩa khí, không giống hai thằng khốn bọn mày.”
Thái độ Thôi Nghĩa Xương tương đương bằng phẳng —— y nói: “Đúng vậy, lão tứ chưa bao giờ nói nhiều, không quen nhìn mày là trực tiếp ấn xuống đất chà xát.”
Nhan Duệ cũng vẫn bình tĩnh như cũ: “Nếu lão tứ nghĩa khí vậy, nó viết chuyện ma sao mày không biết xấu hổ, không biết đi nhấn nút ủng hộ hở?"
Bác Dương: “……”
Cậu ta quyết định ngủ.
Sau khi tắt đèn, trên mấy cái giường khác đều vang lên tiếng hít thở đều đặn.
Sinh hồn của Nguyễn Tiêu ngồi dậy.
Đàm Tố và mấy quỷ khác cũng chui ra từ bình nhỏ.
Lý Tam Nương có chút tò mò: “Thành Hoàng gia, hai chuyện cậu viết đều là thật sự sao? Chuyện một tôi thấy nhiều rồi, còn câu chuyện thứ hai, họ Đỗ trong đó cũng quá……” biểu cảm của cô có chút một lời khó nói hết.
Đàm Tố sâu kín nói: “Thật là lòng người phức tạp.”
Nguyễn Tiêu cười cười: “Câu chuyện là thật, nhưng là phát sinh ở thời cổ, tôi sửa lại sửa bối cảnh.”
Họ Đỗ kia chính là một thư sinh, ngay từ đầu là cùng cô gái ngốc định ra hôn ước, được hàng xóm giúp đỡ học hành. Hàng xóm kia ở địa phương xem như có chút tiền trinh, đối với con gái ngốc rất tốt, nhưng vẫn muốn sinh đứa con trai, nhưng có làm gì cũng không sinh ra được đứa con thứ hai. Sau đó việc học hành càng ngày càng đắt đỏ, hàng xóm rất xem trọng Đỗ Sinh, nhưng bỏ ý định có con trai rồi thì bèn buộc Đỗ Sinh đáp ứng ở rể, mới tiếp tục giúp hắn học hành. Nhưng hàng xóm đối với Đỗ Sinh cũng không hào phóng, mỗi ngày cấp đồ cho cũng không nhiều nhiều, Đỗ Sinh ngày đêm đọc sách tiêu hao lớn, lại là thằng nhóc choai choai, cho nên thường xuyên đói bụng. Cô gái ngốc kia không hiểu chuyện nhưng thật sự rất thích người bạn chơi cùng Đỗ Sinh này, liền thường xuyên đem đồ ăn của mình chia cho Đỗ Sinh ăn, mới làm Đỗ Sinh có sức lực mà khổ học.
Sau đó Đỗ Sinh thi đậu tiến sĩ, giấu trời qua biển, cưới con gái của thầy, dựa thế làm hàng xóm không dám truy cứu. Thê tử của hắn là một cô nương tốt, sau khi biết được tình hình thực tế thì bảo hắn nạp cô gái ngốc làm thϊếp, ở bên chăm sóc, nói là không thiếu một ngụm cơm ăn. Trên thực tế, Đỗ Sinh rất chán ghét hàng xóm tính toán chi li và tính kế hắn, lại rất thích cô con gái ngốc tính cách đơn giản, hắn chủ động mưu đồ gia nghiệp của thầy, lại hận thê tử bắt cô gái ngốc làm thϊếp, cảm thấy đây là sỉ nhục cô gái ngốc. Sau đó Đỗ Sinh hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đầu tiên là sai người gϊếŧ chết hai lão vợ chồng hàng xóm trai già nhả ngọc*, sau đó tìm một đạo sĩ tà làm phép. Vào thời điểm hắn mang theo thê thϊếp cùng đi dâng hương, đạo sĩ tà đạo chế tạo một sự cố, thay đổi hồn của cô gái ngốc và thê tử hắn, còn muốn đánh tan quỷ hồn của thê tử. May mắn vào thời điểm cuối cùng, chuyện này bị Dạ Du Thần phát hiện, dẫn thê tử hắn đi gặp Thành Hoàng địa phương.
(*Thành ngữ Trung Quốc, ban đầu dùng để chỉ các cụ già có cháu để bồng bế, về sau chỉ những người đã lớn tuổi mà vẫn có con.)
Vị Thành Hoàng kia cũng là một người công chính, Đỗ Sinh mưu tài hại mệnh, bị phán chết sớm, cô gái ngốc thật ra vô tội, nhưng ác niệm của Đỗ Sinh nguyên nhân từ nàng, cũng chung quy đã từng chiếm cứ thể xác của vị thê tử, nên nàng bị lôi ra thì không hoàn dương mà đầu thai một lần nữa, kiếp sau tiếp tục vận mệnh kiếp này, còn ngốc cả đời. Thê tử được phán trở lại thân thể của mình đoàn tụ với cha mẹ, nói rõ chân tướng sự việc sau đó tái giá phu quân khác. Đạo sĩ tà đạo bị trực tiếp xoá sạch pháp lực, cũng bị phán chết sớm, chuyển thế cũng giống như Đỗ Sinh, đều phải biến thành súc sinh để trả nợ. Đỗ Sinh phải trả ba kiếp mới có thể một lần nữa quay lại làm người, đạo sĩ tà đạo làm hại nhiều người, khi nào chuộc tội xong thì mới được làm người.
Thành Hoàng cổ đại xử án cũng giống như quan viên cổ đại, là nhân trị kết hợp pháp trị, có vài vụ án kết quả phán xử cuối cùng thời bây giờ có khả năng không quá tiếp thu, nhưng câu chuyện này kết quả thẩm phán hẳn là khá ổn.
Nguyễn Tiêu lựa chọn câu chuyện này chính là cảm thấy nếu là cậu đến thẩm phán vụ án này, phong cách, kết quả phỏng chừng cũng không sai biệt lắm —— cứ như vậy, sau này sẽ không có người cảm thấy cậu bị thần cách phân liệt.
Nghe xong bản chân thật của câu chuyện, mấy quỷ đều rất thổn thức, cảm xúc lớn nhất là —— vị thê tử kia thật đúng là xui xẻo đến tột cùng, may mắn còn có một kết quả cũng tính là tốt.
Nguyễn Tiêu xua xua tay nói: “Khoan hẵng nói câu chuyện đã. Tam Nương, em quan sát một hồi, cảm thấy trước mắt các phương diện của chị đều có tiến bộ, làm việc cũng nhanh nhẹn, cho nên, cũng là thời điểm em sách phong thần chức cho chị.”
Lý Tam Nương ngạc nhiên vui sướиɠ cực kỳ.
“Thật sao? Đa tạ Thành Hoàng gia!” Cô nói xong lập tức quỳ xuống.
Nguyễn Tiêu vội vàng đỡ lấy cô, nói: “Khoan quỳ đã, còn có chút việc muốn xác định với chị.”
Lý Tam Nương “hô hấp” sâu hơn, thu một chút tâm tình kích động, biểu cảm cực kỳ khẩn trương: “Mời ngài nói.”
Nguyễn Tiêu nhìn về phía Lý Tam Nương, nói: “Thành Hoàng sách phong quỷ thần, thần chức lớn nhỏ cũng là khác biệt. Tam Nương, hiện tại em chỉ có thể sách phong quỷ sai bình thường, chị bằng lòng không?”
Lý Tam Nương gần như là gấp không chờ nổi mà đáp ứng: “Đương nhiên bằng lòng!”
Cô không ngốc, đương nhiên là thần chức tới tay mới đáng tin cậy, còn việc có phải quỷ sai bình thường hay không, chuyện này không quan trọng. Cô tin tưởng chỉ cần chính mình làm tốt, sau này cũng có thể thăng quan.
Nguyễn Tiêu lại chần chờ.
“…… Chị vẫn là cẩn thận ngẫm lại trước đi.”
Lý Tam Nương buồn bực, chẳng lẽ Thành Hoàng gia lại cảm thấy cô không tốt?
Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi, yên lặng nhìn trời.
“Quỷ sai bình thường chính là…… Đầu trâu mặt ngựa.”
·
Quỷ thần quỷ thần, là quỷ cũng là thần.
Làm Tiểu Thành Hoàng mới nhậm chức, chờ tín ngưỡng tích cóp đủ rồi, Nguyễn Tiêu phải đem chúng nó nhập vào Ấn Thành Hoàng, ngưng tụ ra một pho tượng thần. Mà pho tượng thần này đại biểu chính là thần thân của Nguyễn Tiêu —— Đến lúc đó cậu mới là Thành Hoàng chân chính. Hơn nữa mỗi lần lại lấy thân phận Thành Hoàng làm việc, hiện hóa cũng sẽ là diện mạo thần thân.
Nguyễn Tiêu sách phong quỷ thần vag Thành Hoàng đi đường Âm Dương còn khác nhau, bọn họ vâng theo mệnh lệnh Thành Hoàng làm việc, lúc ấy tự phát biến thành thần thân, quỷ tốt tầng chót nhất trong đó…… Chính là bộ dáng đầu trâu mặt ngựa.
Vô luận quỷ tốt có quỷ thể vốn là nam hay là nữ.
Thử hỏi trên đời này có người phụ nữ nào không thích đẹp? Nhưng mà trước mắt công đức của Nguyễn Tiêu chỉ đủ sách phong quỷ tốt, đương nhiên phải bảo Lý Tam Nương suy xét rõ ràng.
Nghe xong Nguyễn Tiêu nói rõ đơn giản, Lý Tam Nương có điểm cứng đờ, có điều cô chỉ do dự trong nháy mắt, biểu cảm liền trở nên kiên nghị lên, nói: "Quỷ tương của tôi cũng đủ xấu, sớm đã thành thói quen rồi. Thành Hoàng gia, tôi bằng lòng làm đầu trâu mặt ngựa.”
Nguyễn Tiêu ho nhẹ một tiếng, hỏi lại: “Vậy…… Đầu trâu hay là mặt ngựa?” Cậu giải thích một câu, “Đầu trâu lực lớn vô cùng, mặt ngựa tốc độ rất nhanh.”
Lý Tam Nương không lập tức quyết định, mà là quay đầu nhìn về phía Đàm Tố. Cô cảm thấy, mình có thể trước một bước sách phong hẳn là bởi vì thời gian đi theo Thành Hoàng gia sớm, Đàm Tố lợi hại như vậy, không bao lâu chắc chắn cũng có thể sách phong. Trong truyền thuyết đầu trâu mặt ngựa là một cặp đôi làm việc, cộng sự của cô cũng nên chính là Đàm Tố, ai đầu trâu ai mặt ngựa, chung quy cần hỏi một chút ý kiến của Đàm Tố.
Đàm Tố hơi hơi cười: “Tôi thích sức mạnh lớn vô cùng.”
Lý Tam Nương ngẫm lại, Đàm Tố lợi hại hơn cô, sức mạnh vô cùng càng có lợi cho công việc, cô chạy trốn nhanh thì sẽ không kéo chân sau, bèn nói với Nguyễn Tiêu: “Tôi đây chọn ngựa mặt đi.”
Nguyễn Tiêu thật là muốn cho hai cô làm cộng sự, vì thế quyết đoán đáp ứng: “Được! Như vậy —— quỷ uổng mạng Lý Tam Nương, quỳ xuống nghe phong!”
Lý Tam Nương sửa sang lại hình tượng của mình, quỳ xuống cung kính mà cúi đầu.
“Lý Tam Nương nghe phong.”
Nguyễn Tiêu cầm Ấn Thành Hoàng trong tay, rút ra từ công đức của mình 50 điểm, nhắm ngay nữ quỷ trước mặt, nghiêm túc nói: “Nay có mạt vị Thành Hoàng Nguyễn Tiêu, sách phong Lý Tam Nương thành một quỷ tốt dưới trướng Mặt Ngựa, từ đây Mặt Ngựa thành sứ giả câu hồn, phải làm việc cẩn trọng, không thể chậm trễ!”
Nói xong hết lời, Ấn Thành Hoàng bay ra một luồng sáng vàng, dừng trên người Lý Tam Nương.
Ngay sau đó, trên trán Lý Tam Nương tràn ra một tia thần tính, toàn bộ thân thể tức khắc đã xảy ra biến hóa thật lớn. Quỳ gối tại đó không còn là thiếu phụ tóc dài khuôn mặt ưa nhìn nữa, mà là một con đại quỷ đầu ngựa cả người màu chàm! Trong tay nó cầm một thanh móc sắt, chân biến thành vó ngựa, thoạt nhìn giống như là một con ngựa trúng độc quỳ xuống đất.
Có điều, rất có lực chấn nhϊếp.
Cùng thời gian, trên Ấn Thành Hoàng trồi lên một cái ấn phụ, bên trong xuất hiện một pho tượng thần hư ảo thân người mặt ngựa rất nhỏ — không thể nghi ngờ, vào thời điểm Nguyễn Tiêu còn chưa thể ngưng tụ ra tượng thần của bản thân, tượng thần của quỷ sai đã vào ở trước.
Này cũng không có biện pháp, quỷ sai là dựa vào Thành Hoàng, chỉ cần sách phong là có thể sinh thành tượng thần, cắm rễ ở ấn phụ, ngược lại là Nguyễn Tiêu yêu cầu toàn bộ dựa vào tín ngưỡng ngưng tụ tượng thần của mình, hiện giờ còn kém xa lắm.
Đương nhiên, giữa hai loại tượng thần này cũng có khác nhau căn bản.
Nguyễn Tiêu nhìn Lý Tam Nương như vậy, cổ họng hơi hơi giật giật.
“…… Được rồi, đứng lên đi.”
Lý Tam Nương rất nghe lời mà đứng lên, không nhịn xuống nổi, soi soi thử gương trong ký túc xá.
Sau đó……
Cạch. Cô hóa đá.
Thật sự, quá xấu.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn là quá xấu, giống mặt ngựa trên tranh cổ như đúc, hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm đặc thù nữ giới, quả thực là xấu muốn khóc.
Từ trên cái đầu ngựa kia, Nguyễn Tiêu quỷ dị mà nhìn ra một tia ấm ức, cũng nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta vẫn là nói đứng đắn đi.”
Lý Tam Nương mặt ngựa: “……”
Đầu ngựa to như vậy ấm ấm ức ức mà xoay qua.
Nguyễn Tiêu nghiêm trang mà nói: “Tam Nương, ngươi hẳn là đã biết, từ giờ trở đi, ngươi dùng tuy rằng vẫn là quỷ lực của ngươi, nhưng quỷ lực đã mang theo thần tính, còn có thể hấp thu tín ngưỡng tăng lên —— dù sau này chấp niệm oán hận của ngươi đều biến mất, cũng có thể giữ được một bộ phận thực lực, hơn nữa tiếp tục tăng cường. Mặt khác, tượng thần của ngươi ở ấn phụ là được ta phù hộ, chỉ cần ta còn ở, Ấn Thành Hoàng không bị phá hư, ngươi sẽ có thể vẫn luôn làm quỷ thần mà tồn tại. Chờ ta ngưng tụ tượng thần được rồi, ngươi còn có thể ở bên trong thông qua xem tượng thần của ta tiến hành tu luyện, gia tăng sức mạnh của ngươi.”
Lý Tam Nương thật hưng phấn.
“Dạ, Tam Nương biết!” Giọng nói cô lảnh lót giống như ngựa hí, mới ra khỏi miệng đã làm cô tự hoảng sợ.
Nguyễn Tiêu vội vàng tiếp tục nói, ý đồ dời đi lực chú ý của cô——
“Hiện tại ngươi giúp ta làm việc, mỗi khi sự kiện thuận lợi hoàn thành, ngươi đều có thể căn cứ ngươi xuất lực bao nhiêu mà được trời cao ban cho công đức, ngưng tụ trên tượng thần của ngươi.” Cậu trịnh trọng mà dặn dò, “Tam Nương ngươi nhớ kỹ, công đức rất quan trọng, ngươi tích góp đến công đức càng nhiều, bảo vệ với bản thân ngươi càng lớn, hơn nữa nếu ngươi bằng lòng thì còn có thể sau khi tích góp đủ số lượng, mang theo công đức đầu thai làm người, đến lúc đó, ngươi có bao nhiêu công đức thì mỗi ngày sẽ trôi qua thuận lợi bấy nhiêu, thật viên mãn, thậm chí đến lúc đó ngươi còn có thể sinh hồn rời cơ thể tiếp tục làm quỷ sai…… Ngươi còn có thể đem công đức chia cho người ngươi để ý, để bọn họ được ngươi che chở vân vân. Ngoại trừ những điều đó, sau này chúng ta đủ nhiều người rồi, cũng không phải tất cả vụ án đều phải một hai phải ta tới tự xử án, Phán Quan văn võ cũng có thể làm chủ, vụ án qua tay bọn họ thì một nửa tín ngưỡng một nửa công đức trong đó sẽ về chỗ ta, một nửa khác chính là dựa theo chức quan lớn nhỏ, xuất lực bao nhiêu mà phân phối, đó cũng là một con đường lớn để quỷ sai tăng lên thực lực……”
Lý Tam Nương nghe được liên tục gật đầu.
Đàm Tố ở bên cạnh cũng nghe thật sự nghiêm túc —— cô hiểu rõ, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau này cô sẽ là “Đầu trâu”.
Chờ Nguyễn Tiêu giải thích xong, Đàm Tố nhẹ nhàng vỗ tay, nói: “Thần thân rất uy vũ, thật muốn mau chóng thông qua khảo nghiệm, làm đồng sự với chị Lý.”
Lý Tam Nương tức khắc cũng cao hứng lên, hí hí mà kêu: “Cũng đúng, bộ dáng thì xấu một chút, nhưng năng lực của chị đề cao rất nhiều. Bé Đàm, sau này chị mang theo em nhiều, em cũng sớm một chút tiến vào biên chế nha.”
Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra, có một câu như vậy của chị Đàm, cũng không cần lo lắng Tam Nương khó chịu trong lòng. Nói đến hai nữ quỷ này là thiệt tình rất cường đại, trước mắt có thể nói là phụ tá đắc lực của cậu.
Một bên, tiểu quỷ Miêu Tiểu Hằng nhịn không được nhẹ nhàng giữ chặt vạt áo Mạnh Vũ, hơi hơi run lập cập.
Mạnh Vũ nhìn chằm chằm cái đầu ngựa kia, nhịn không được sờ sờ mặt mình, cảm thấy nếu là chính mình mà nói…… Đại khái vẫn là càng coi trọng mặt đi.
Con gái vì người mình thích mà trang điểm, cô nhưng không buông học trưởng xuống được nha, rõ ràng muốn tìm một cơ hội ít nhất tỏ vẻ cảm ơn học trưởng, kết quả chết thẳng cẳng, cô… cô quá không cam lòng!
Cho nên cô vẫn là nghĩ, chờ dạy bé tiểu quỷ xong, học trưởng cũng không nguy hiểm nữa, cô có thể xinh xinh đẹp đẹp mà đi theo học trưởng cảm ơn, sau đó cầu xin Thành Hoàng gia giúp đỡ cho cô sớm một chút đi đầu thai nha.
Nghĩ đến đây, Mạnh Vũ nắm tay bé tiểu quỷ, biểu cảm có điểm mê mang.
Học trưởng Nhan mới năm nhất, mới vừa thành niên thôi, người bây giờ đều kết hôn muộn, nếu cô có thể đầu thai sớm một chút, kiếp sau tranh thủ mười mấy tuổi liền đi làm quen học trưởng…… Khi đó học trưởng đóa hoa 41, nói không chừng còn chưa kết hôn thì sao? Cô cũng là một nụ hoa, nói không chừng, nói không chừng học trưởng thấy cô còn tươi sẽ bằng lòng nói chuyện yêu đương, qua mấy năm lại cưới cô làm bà xã….
Miêu Tiểu Hằng nhìn chị gái mới quen biết không lâu này, ra dáng ra hình mà thở dài.
Chị có dáng vẻ này, cũng thật ngốc nha.
·
Đêm nay, Mạnh Vũ vẫn ở trong ký túc xá dạy trẻ như cũ, Nguyễn Tiêu thì mang theo Lý Tam Nương và Đàm Tố cùng đi tuần phố, cũng còn tiếp tục lưu ý vị thiện nhân trước sau không bóng dáng kia.
Lý Tam Nương có thần chức Mặt Ngựa, thì có thể dùng quỷ lực mang theo thần tính để vọng khí, không cần khiến Nguyễn Tiêu phải trừ tới trừ lui để xem nữa. Thu hoạch này làm Nguyễn Tiêu suýt chút nữa cực mừng muốn khóc —— thật là, hiện tại mỗi ngày là có ba bốn trăm tín ngưỡng thu vào không sai, nhưng dùng đến cũng nhiều à nha, thật sự nếu không thể tăng thu giảm chi, không biết năm nào tháng nào mới có thể tích cóp đủ tín ngưỡng để ngưng tụ tượng thần nữa!
Nhưng đêm nay cũng vẫn là không gặp được vị thiện nhân kia.
Lý Tam Nương thưa bẩm nói: “Thành Hoàng gia, có phải vị thiện nhân kia chỉ tại dừng lại một lát ở đây rồi mất hay không?”
Nguyễn Tiêu nhíu mày nói: “Hẳn là không đến mức vừa tới là đi đâu……”
Đàm Tố như là nhớ tới cái gì, ở bên cạnh nhắc nhở: “Có lẽ vị thiện nhân kia cũng không phải người Đế Đô, dì ấy ở các thôn trấn lân cận thì sao?”
Nguyễn Tiêu trầm ngâm: “Khí của dì ấy là không phú tức quý, cho nên em nghĩ hẳn là ở tại Đế Đô……”
Chỉ là cậu đã xem nhẹ, dù là ở Đế Đô có bất động sản cũng không nhất định liền một hai phải ở nơi này, dì ta có lẽ cũng có chỗ ở tại thôn trấn xung quanh, hơn nữa nơi phát ra khí đen kia lại bí ẩn, núi hoang thôn dã gặp được cũng càng có khả năng?
Nghĩ vậy, mày Nguyễn Tiêu mới vừa giãn ra lại lập tức nhăn lại.
Nếu là ở thôn trấn càng phiền toái, phụ cận Đế Đô nhiều thôn trấn như vậy, cậu phải tìm hết một đám còn không biết phải tìm bao lâu nữa. Lúc này cậu liền nhịn không được hy vọng chính mình có thật nhiều quỷ tốt, đến lúc đó cậu phân phối nhiệm vụ cho một con quỷ tìm mấy cái thôn, không phải rất nhanh là có thể tìm thấy được sao? Nào đến nỗi như bây giờ, hết đường xoay xở.
Lý Tam Nương thấy Nguyễn Tiêu như vậy, vẫn là có điểm khó hiểu.
“Thành Hoàng gia, thiện nhân kia rất quan trọng ư?”
Nguyễn Tiêu thở dài: “Em ấn cho dì ấy con dấu chưa được một ngày đã không còn, khí đen kia cũng không giống bình thường. Công đức của dì ấy không được bao lâu nữa là hết, đến lúc đó dì ấy tất nhiên có nguy hiểm sinh mạng, thấy chết mà không cứu tóm lại không tốt. Lại nói thiện nhân em không gặp phải thì thôi, nếu gặp phải mà không thể cứu được, cũng không biết có tính là em thất trách hay không…… Hơn nữa trên người thiện nhân nhiều công đức, em đang cần cái này, nếu có thể cứu được dì ấy, ông trời phát tiền lương cho em cũng sẽ không thiếu.”
Nguyên nhân mấy tầng như vậy, cậu có thể không để bụng sao?
Cuối cùng, Nguyễn Tiêu có phần nghẹn khuất mà nói: “Được rồi, chúng ta trở về đi.”
Lý Tam Nương: “Vậy…?”
Nguyễn Tiêu: “Từ ngày mai trở đi, chị Đàm cùng Tam Nương đi vào trong thôn tìm đi, em thì tuần phố trong thành phố. Như vậy hai bút cùng vẽ, chậm rãi luôn có thể tìm được…… chắc vậy.”
Bằng không cậu lại có thể làm sao bây giờ? Tận hết sức, nghe ý trời, vất vả chút thì vất vả chút thôi.
Đàm Tố và Lý Tam Nương liếc nhau: “Rõ.”
·
Rất nhiều thời điểm, càng muốn tìm cái gì, càng là tìm không thấy.
Lý Tam Nương và Đàm Tố chạy liên tục mấy cái thôn cũng vẫn không tìm được thiện nhân. Bọn họ thật ra cũng gặp một ít chuyện bất bình, nhưng đại đa số đều là việc nhà, không ầm ĩ ra vấn đề lớn gì, cũng không có khổ chủ kiện lên cấp trên Thành Hoàng, đương nhiên cũng không tiện nhúng tay.
Nguyễn Tiêu tuần phố, đồng dạng không có thu hoạch.
Đến ban ngày, cậu lên diễn đàn xem nhắn lại, phát hiện lúc này đã náo nhiệt hơn rất nhiều.
[ Trời ơi! Plot twist quá! ]
[ Làm tui nhìn đến nổi da gà đầy người, thật là tra nam cỡ bự, vợ hắn xui xẻo dã man. ]
[ Cưới hai người không phải tốt sao, muốn đồ ngốc lại không cần bạch phú mỹ, ngu muốn chết. ]
[ Lầu trên cặn bã thẳng nam ung thư miễn giải thích. ]
[ Lầu trên là bệnh chung của đàn ông, đâu có cặn bã lắm. ]
[ Chỉ có tôi cảm thấy rất giả hay sao, tại sao không báo cảnh sát? ]
[ Lầu trên có phải khờ không, đã thành quỷ rồi báo cảnh sát báo cái rắm, báo mộng nói cho cảnh sát ta bị đổi hồn ngươi đi bắt người đó đi sao? ]
[ Nếu câu chuyện này là sự thật thì tốt rồi, đoạn sau báo ứng sảng khoái ghê! ]
[ Chủ nhà tam quan rất chính, ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác. ]
[……]
Xem nhẹ những bình luận vô nghĩa như “Chiếm chỗ” “Chủ nhà viết tiếp đi”, nghiêm túc thảo luận toàn bộ sự kiện cũng có mấy chục bình luận, xem như có độ nóng nhất định.
Nguyễn Tiêu nhướng mày, cảm thấy tình huống không tồi, vậy tiếp tục kể chuyện.
Lúc này vẫn là một câu chuyện thiện ác có báo, chỉ là kể chuyện xong, cậu lại gõ một đoạn lời chủ nhà nói.
【 Người viết không đoán mệnh không xem tướng, chỉ là một tín đồ của Thành Hoàng gia, thành kính Thành Hoàng gia không bỏ. Thành Hoàng gia cho phép tôi kể ra giảng ra câu chuyện của lão nhân gia, hơn nữa làm người phát ngôn ở nhân gian của ông ấy. Mọi người đều biết, Thành Hoàng gia từ cổ chí kim có rất nhiều chức năng, cái gì cũng quản, nếu có người gặp phải phiền toái không giải quyết được thì có thể dâng hương cho Thành Hoàng gia, đem vấn đề nói ra. Như vậy chỉ cần Thành Hoàng gia cảm nhận được có người dâng tín ngưỡng là có thể nghe được tâm nguyện của tín đồ. Nếu có thể giải quyết, ông ấy sẽ báo mộng cho tín đồ…… Tôi chỉ nói đến đây thôi. Tôi kể chuyện trên diễn đàn, thứ nhất là vì để mọi người đều biết Thành Hoàng gia rất linh nghiệm, kéo chút hương khói cho lão nhân gia, rốt cuộc người đến diễn đàn này đều tin tưởng một chút huyền học đúng không? Thứ hai cũng là vì trợ giúp những người đáng thương bị tà ám quấn thân. Nếu thật sự gặp được chuyện không qua được điểm mấu chốt, mua một bức tranh Thành Hoàng một nén nhang có thể phí mấy đồng tiền? Nói không chừng chính là một con đường thì sao? Lời kết tại đây, tin hay không tùy thích. 】
Bùm bùm gõ xong này đó, Nguyễn Tiêu xoa xoa mặt.
Loại chuyện tự mình khen mình rất linh nghiệm này, ngẫm lại cũng thấy xấu hổ.
Chỉ là không có biện pháp, tín ngưỡng hơi bị thiếu á.
Nguyễn Tiêu chuẩn bị tâm lý thật tốt xong, tải lại trang.
…… Cũng không có thêm trả lời.
Được rồi, bài này chưa hot đến nỗi có người tải trang xem bình luận mới.
Cậu yên lặng mà tắt laptop đi, trả lại cho người chi viện hôm nay - Thôi Nghĩa Xương.
·
Trên thế giới luôn không thiếu người có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, những ngày sau đó, Nguyễn Tiêu thật đúng là lục tục thu được mười mấy điểm ba điểm năm điểm tín ngưỡng, không thể so với nhà giàu Tông gia, nhưng muỗi có nhỏ thì cũng là thịt, ít nhiều có thể bổ sung được xíu.
Nhưng mà một chút tín ngưỡng như vậy gần như là không quá tin, tùy tay dâng hương chơi chơi thôi, một Thành Hoàng gia như cậu không cần mặt mũi à? Loại này cũng băng băng mà qua báo mộng, vậy cũng quá low.
Nhưng để ngừa chẳng may, Nguyễn Tiêu vẫn theo hướng tín ngưỡng, truy tìm thử địa điểm những người này.
[ Quả nhiên là bài đăng giả, căn bản không có cái gọi là báo mộng. ]
[ Tôi cũng không có, còn mệt tui thật đúng là mua tranh Thành Hoàng về đốt nhang nữa. ]
[ Thật ra diễn đàn chúng ta kể chuyện nhiều rồi, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, chủ nhà cần gì phải gắn cho mình cái mác người phát ngôn chứ? Làm cao lớn như vậy, còn lời thề son sắt, làm trò cười đi? ]
[ Tan đê tan đê, giả chính là giả……]
Bình luận như vậy có vài cái, người trào phúng cũng không ít, nhưng cũng đều không có ác ý gì, tổng thể là tìm việc vui mà thôi.
Nguyễn Tiêu đương nhiên muốn lộ một chút hàng khô ra. Trước tiên cậu nói xong câu chuyện hôm nay, sau đó ở phần cuối cùng lại gõ một đoạn lời nói.
【 Tôi nói đương nhiên là sự thật, chỉ bằng các bạn nửa tin nửa không sao có thể làm Thành Hoàng gia báo mộng? Thành Hoàng gia nói, có mấy người dâng hương cho ông ấy, chỉ là quá không thành kính, lão nhân gia cũng không phải tùy tiện chơi đùa cùng người. Tôi biết lại có người không tin, tùy tiện nói ba bạn nhé. Hê, @ Sơn Gian Heo Tán Nhân, bạn là tỉnh A đúng không? @ Một Con Cá Nhỏ, bạn ở tỉnh D. @ Mỗ Mỗ Mỗ, bạn là tỉnh F. Thực sự có vấn đề cần phải thành kính, càng thành kính Thành Hoàng gia nghe được càng rõ ràng, bằng không Thành Hoàng gia rất dễ xem nhẹ các bạn, thần linh cũng có tính tình chứ bộ. 】
Sau khi tải lại trang ——
[ Đậu đậu đậu, thiệt hay giả, cả tỉnh cũng nói ra luôn? @ Sơn Gian Heo Tán Nhân, bạn là tỉnh A hả? Mau ra đây nói chuyện đi! ]
[ Tui cũng muốn biết!! @ Một Con Cá Nhỏ @ Mỗ Mỗ Mỗ có ở đây không? Mau trả lời nha! ]
[ 10086! Muốn biết! ]
[ Bảo trì đội hình, muốn biết ∞! ]
[……]
Một lúc sau, Sơn Gian Heo Tán Nhân và Một Con Cá Nhỏ xuất hiện.
[ Đệt! Ông đât thật là tỉnh A! ]
[ Tôi cũng là tỉnh D……]
Có một trùm kỹ thuật đưa ra nghi ngờ.
[ Tra địa chỉ IP là xong, tôi cũng có thể tra ra tỉnh, vậy không thể thuyết minh vấn đề. ]
Nguyễn Tiêu nhìn đến chỗ này, ngẩn người —— đã quên còn có chuyện này nữa, vậy còn phải dùng chút thủ đoạn khác?
Nhưng trả lời đến từ Sơn Gian Heo Tán Nhân tiếp theo làm cậu nhẹ nhàng thở ra.
[ Xì! Ông đây dùng định vị ở nước ngoài! ]
Vì thế……
[ Xã hội ơi xã hội. ]
[ Bội phục bội phục. ]
[ Mẹ nó, không phải là thật đi……]
·
Nguyễn Tiêu @, cùng với trả lời vài người nhấc lên một ít gợn sóng trong diễn đàn. Nhưng vẫn là có người cảm thấy đây là bọn họ liên hợp lại diễn, hoặc là Nguyễn Tiêu chính là một trùm kĩ thuật siêu đỉnh cấp, cũng không tin tưởng. Nhưng cũng có một ít người tin, bởi vì tại đây sau chuyện này, tín ngưỡng truyền lại lại đây có nhiều thêm vài người, ba người bị @ trước đó truyền tới tín ngưỡng càng trực tiếp đạt tới 50 trở lên. Có thể đạt tới loại trình độ này cũng là bọn họ tạm thời không có chuyện gì muốn thỉnh cầu Thành Hoàng gia, bằng không phỏng chừng cũng là tín đồ thành kính —— cái loại một nén nhang một trăm tín ngưỡng ấy.
Tín ngưỡng gia tăng hàng ngày, tâm tình Nguyễn Tiêu vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là tâm tình tốt đẹp như vậy khi cậu lại nhìn thấy Trần Kim Long lại lần nữa biến thành thiểu năng trí tuệ, hóa thành hư ảo.
Nguyễn Tiêu: Chỉ là mấy ngày không lại đây mà thôi, Trần Kim Long là chuyện gì đây? Chẳng lẽ là con lệ quỷ kia lại tới nữa?
Nghiến răng, cậu vẫn là trừ tín ngưỡng vỗ Trần Kim Long cho tỉnh.
Trần Kim Long có điểm xấu hổ, nói: “Không phải tôi không gọi cậu, là chưa kịp.”
Nguyễn Tiêu: “…… Nói xem sao lại thế này đi.”
Trần Kim Long gãi gãi đầu.
“Đêm qua, lúc tôi canh bên người Mọt Sách, con quỷ kia lại tới nữa. Vốn dĩ tôi nghĩ tôi khôi phục rồi, cũng có thể đánh được mấy trận với nó, nhưng tên kia không biết đi làm cái gì, quỷ lực so trước kia mạnh hơn gấp đôi, tôi liều mạng với hắn cũng liền miễn cưỡng đuổi hắn đi, chính mình cũng……” Một lần nữa thiểu năng trí tuệ.
Nguyễn Tiêu nghe ra trọng điểm trong lời hắn nói, vội vàng truy vấn: “So trước kia mạnh hơn nhiều như vậy?”
Trần Kim Long dùng sức gật đầu: “Ừ. Trên người hắn huyết khí rất nặng, hung hãn thật sự, phỏng chừng là gϊếŧ người.”
Sắc mặt Nguyễn Tiêu biến đổi.
“Chuyện này không thể để yên, anh cẩn thận ngẫm lại có biện pháp nào tìm được con quỷ kia không. Lại mặc kệ như vậy, lần sau nó đến, nói không chừng anh không bảo vệ Tôn Tử được nữa.”
Sự tình liên quan đến an nguy của Tôn Tử, Trần Kim Long cũng không làm ra vẻ, không chút do dự duỗi tay cắm vào bụng của mình.
Nguyễn Tiêu trừng lớn mắt: “!!”
Trần Kim Long đào rồi đào, móc ra một sợi quỷ khí linh hoạt đen sì.
“Cái này được chưa? Lúc tôi đánh nhau với tên kia trảo xuống từ trên người nó, giấu ở trong bụng.” Hắn nói, “Cậu là Thành Hoàng gia, có biện pháp đi?”
Hắn lúc này biết để tâm hơn rồi.
Nguyễn Tiêu thở ra một ngụm quỷ khí.
“…… Thử xem xem đi.”
Tốt nhất đêm nay liền giải quyết, nhưng trước đó cũng phải chú ý đến an toàn của Tôn Tử.
Lấy ra Ấn Thành Hoàng, cậu hô một tiếng với tượng thần mặt ngựa: “Tam Nương, có việc, cùng Đàm Tố trở về.”
·
Ở thôn Quảng Bước, một bóng quỷ thân người mặt ngựa đang xuyên qua trong thôn, bên cạnh là nữ quỷ tóc tai xõa tung bay bay theo, tìm kiếm từng nhà một.
Đột nhiên, quỷ ảnh dừng lại bước chân.
Nữ quỷ sâu kín hỏi: “Chị Lý, làm sao vậy?”
Quỷ ảnh thong thả mà chuyển động đầu ngựa, hí hí trả lời: “Thành Hoàng gia kêu chúng ta.” Cô duỗi tay giữ chặt nữ quỷ, ném ra phía sau một cái, “Đi thôi.”
Nháy mắt tiếp theo, nữ quỷ ghé vào trên lưng Mặt Ngựa, chân Mặt Ngựa liền đạp mạnh xuống, tựa như một trận gió, “Vèo” một cái cuốn đi mất.
Cát đất tung bay, tốc độ cực nhanh.
Hết chương 24.