Đây là lời nói thật, cũng là lời nói dối.
Lời nói thật ở chỗ nếu là công đường ở thần miếu chân chính, phàm là thẩm vấn phạm nhân đều chỉ có thể nói thật; mà lời nói dối thì không được. Nhưng hiện tại công đường là giả.
Có điều, vào lúc vừa mới bắt đầu thẩm vấn, Nguyễn Tiêu đã trừ tín ngưỡng trước, một luồng sức mạnh thần dị đã sớm bao phủ lấy đôi cặn bã này rồi.
Lư Tú Cần cấu xé, tức giận mắng nhiếc, biểu cảm của ải tràn ngập oán hận và hung ác, nhưng ả oán hận thì oán hận, hung ác thì hung ác, không có bất luận vặn vẹo và biến hóa gì.
Biểu cảm của Phương Tài Đức thì lại xuất sắc cực kỳ.
Gã nói “Tố Tố anh yêu em”, nhưng biểu cảm của gã lại không phải tình yêu, mà là sợ hãi.
Gã nói “Tôi không có làm chuyện xấu, không có gϊếŧ người”, gã lộ ra sự chột dạ rõ ràng.
Gã nói “Lư Tú Cần là hung thủ, không quan hệ gì với tôi”, gã hung ác, khẩn trương.
Gã nói “Anh biết Tố Tố em cũng yêu anh”, gã nhất thời đắc ý, nhất thời thấp thỏm.
Nguyễn Tiêu từ trên cao nhìn xuống, biểu cảm của hai người cậu nhìn không sót gì, xem đến rõ ràng.
—— Đây là Thành Hoàng, chỉ cần có tâm công chính thì sẽ không oan uổng một người hiềm nghi.
Huống chi, chỉ cần hơi vọng khí một chút liền có thể từ trên người Phương Tài Đức và Lư Tú Cần nhìn thấy tội nghiệt đỏ như máu, mà ánh sáng đỏ trên người Phương Tài Đức rất đậm, có thể thấy được tựa như Lư Tú Cần nói, lưng gã còn đeo tính mạng của những người khác nữa.
Nguyễn Tiêu lại vỗ kinh đường mộc, lạnh giọng quát: “Phương Tài Đức, Lư Tú Cần, các ngươi không cần đùn đẩy lẫn nhau. Thiên địa công đạo, tội nghiệt trên người hai ngươi rõ ràng, đều thoát không được can hệ, còn không mau mau nhận tội?”
Phương Tài Đức hô to: “Oan uổng! Tôi ——”
Lư Tú Cần cũng hậu tri hậu giác mà sợ hãi lên, ả cắn chặt răng, chỉ là dùng hết sức bắt lấy Phương Tài Đức, cũng không chịu nhận tội.
Mặt quỷ của Nguyễn Tiêu xanh mét, cậu ném ra một cây lệnh thiêm*, nói: “Đánh!”
(*cái trên bàn các quan để ra lệnh, trong phim chém đầu hay xử án ném xuống để ra lệnh cho cấp dưới ấy)
Lý Tam Nương lĩnh mệnh, không lưu tình chút nào mà nắm cây chổi lên.
Lúc này đây cô dùng sức mạnh lớn nhất, cây chổi như hạt mưa đánh vào người Phương Tài Đức cùng Lư Tú Cần, làm bọn chúng đau đến quay cuồng tru lên. Lư Tú Cần là người chịu không khổ nổi, lập tức liền lại cung khai thêm một lần. Phương Tài Đức thật ra còn tưởng ngoan cố không khai, nhưng lần này đau đớn so với vừa rồi còn hơn gấp mười lần, dù gã ngày thường miệng lưỡi lươn lẹo, ý chí cũng còn tính kiên cường, vẫn là sau vài phút mà hỏng mất.
Sau đó, Phương Tài Đức nói ra chân tướng sự việc.
Dùng thông tục nói mà nói, Phương Tài Đức là một nam phượng hoàng*, toàn dựa vào một khuôn mặt cùng cái gọi là phong độ nhẹ nhàng, ở đại học liền hấp dẫn nữ nhà giàu Lư Tú Cần, sau khi tốt nghiệp thì thuận lợi kết hôn. Sau đó nhờ vào Lư gia dìu dắt một đường thành công làm được quản lý cấp cao, sau lại còn bởi vì Lư Tú Cần là con gái một, hơn nữa hai vợ chồng Lư gia lớn tuổi, dần dần gã nắm giữ công ty Lư gia. Gã dỗ dành Lư Tú Cần đến dễ bảo, thuận tiện xếp tất cả thân thích liên can nhà gã vào trong công ty, quả thực muốn biến Lư gia thành Phương gia. Mà đến lúc này, Lư Tú Cần không còn giá trị lợi dụng, gã cũng không kiên nhẫn ứng phó Lư Tú Cần nữa, liền bắt đầu chán cơm tìm phở*.
(*ý bảo "bay lên cành cao thành phượng hoàng", nhờ lấy được người giàu mà đổi đời)
Lư Tú Cần đã từng khóc lóc ầm ĩ qua, cũng chẳng có biện pháp gì với Phương Tài Đức, ả vì giữ được một chút thể diện nên thường hùng hổ đi tìm phiền toái với những người phụ nữ bị Phương Tài Đức bao nuôi, lấy để khoe khoang uy phong vợ cả của mình.
Mà Phương Tài Đức, tiền và dục gã đều được thỏa mãn, liền bắt đầu theo đuổi tình yêu, cũng bởi vậy theo dõi Đàm Tố độc lập tự chủ lại trí thức có ý nhị, dùng hết thủ đoạn lãng mạn.
Đàm Tố không biết gương mặt thật của gã, làm hai năm bạn bè quân tử với gã rồi bị gã đả động, cùng gã nói chuyện yêu đương, thậm chí có cả ý định bàn chuyện cưới hỏi. Nhưng mà Đàm Tố cũng không nghĩ tới, ngay sau khi cô đem bản thân mình giao cho Phương Tài Đức, Lư Tú Cần phát hiện cô, cũng để cô biết được gương mặt thật của Phương Tài Đức —— Lần đó Nguyễn Tiêu phát hiện Đàm Tố gọi điện thoại khóc rống chính là Đàm Tố đang gọi Phương Tài Đức chứng thực xem có đúng không.
Kế tiếp, chính là Lư Tú Cần tìm tới cửa, kí©h thí©ɧ Đàm Tố sinh non.
Đàm Tố ngay lúc đó biểu hiện quá cứng rắn, Lư Tú Cần trở về thêm mắm thêm muối nói vậy, Phương Tài Đức lại biết Đàm Tố sinh non, dựa và hiểu biết đối với Đàm Tố, gã cho rằng Đàm Tố nhất định sẽ bởi vì đứa con hận gã hận đến mức làm ầm đến công ty, ảnh hưởng thanh danh của gã. Tuy rằng gã cùng Đàm Tố chơi trò chơi tình yêu nhưng bản chất vẫn là cặn bã, thật lòng đối với Đàm Tố chỉ có hạn, cái gọi là tình yêu nào có quan trọng bằng thể diện của công ty? Bèn muốn dứt khoát giải quyết cô.
Lư Tú Cần thì thật chán ghét Đàm Tố đã “câu dẫn” Phương Tài Đức, lại tương đối hiểu biết gã, lập tức liền nhìn ra Phương Tài Đức phiền chán Đàm Tố rồi, đương nhiên cũng ác độc mà xúi giục.
Phương Tài Đức rất nhanh ra quyết định, cho rằng khiến Đàm Tố hiện tại bởi vì “chịu không nổi đả kích” mà nhảy lầu là thích hợp nhất, vì thế cầm lá bùa hóa thành nước bùa, rồi cùng Lư Tú Cần đi đến bệnh viện.
Lư Tú Cần không nói dối, ả thật sự là cùng Phương Tài Đức hợp mưu gϊếŧ Đàm Tố, hai người đều chạy không thoát, chỉ là chuyện rót nước bùa là chính ả muốn làm, bởi vì ả muốn tự tay đưa “tiện tam” đi chết.
Sau khi Lư Tú Cần rót nước bùa rồi, Phương Tài Đức cưỡi xe nhẹ đi đường quen mà mệnh lệnh Đàm Tố vào thời điểm thích hợp nhảy lầu. Đàm Tố trong tiềm thức đã bị thao tác, cứ như vậy mà uổng mạng.
Nghe đến đó, Nguyễn Tiêu trầm giọng hỏi: “Ngươi dùng bùa gì, từ chỗ nào có được bùa? Đã dùng bùa này hại chết người nào, còn lại bao nhiêu bùa?” Cậu lại phách kinh đường mộc, “Còn không nhanh thật tình khai ra!”
Lý Tam Nương ở bên cạnh giơ “gậy khóc tang” lên cao cao, duy trì ảo giác Bạch Vô Thường, hộc ra đầu lưỡi thật dài.
Phương Tài Đức quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy nói ra.
“Mười mấy năm trước, tôi thật vất vả thi đậu đại học Đế Đô, nhưng lại nơi chốn bị người xa lánh……”
Khi đó Phương Tài Đức mới từ vùng núi hẻo lánh ra tới, tuy rằng thành tích ở địa phương nghèo kia thực ưu tú, nhưng là ở đại học cũng không tính là cái gì, trước kia hàng năm lấy học bổng bây giờ cũng lấy không được, hơn nữa học phí đại học đắt đỏ, mỗi ngày gã sống đến càng nghèo, bởi vậy có chút tự ti, cho nên cũng có vẻ không hợp mọi người.
Có một lần lớp tổ chức hoạt động, gã vì cải thiện tình cảnh của mình cũng cắn răng đi, đáng tiếc gã vẫn là không tìm được đề tài chung với các bạn cùng lớp, hơn nữa thân thể không được tốt lắm, lúc leo núi bị tuột lại phía sau, suýt chút nữa lạc đường.
Cũng là lúc này đây, Phương Tài Đức gặp bước ngoặt nhân sinh, quen biết một lão thần tiên.
Lão thần tiên kia nói gã vốn là mệnh nghèo, chỉ là lão và gã có duyên, đưa cho gã mười lá bùa, sau khi bậc lửa hóa trong nước uống sẽ có thể có hiệu lực, bảo gã cẩn thận sử dụng.
Phương Tài Đức được đến bùa, cũng không biết như thế nào liền thuận lợi xuống đến dưới chân núi. Gã vừa khẩn trương lại hưng phấn, sau khi trở về trằn trọc suốt đêm thì gấp không chờ nổi mà đốt một lá, cho người ưu tú nhất trong lớp bọn họ - lớp trưởng uống vào.
Từ đây, vị lớp trưởng này coi gã thành bạn tốt, cùng gã như hình với bóng, ở các phương diện chỉ bảo gã, cũng làm Phương Tài Đức nhanh chóng tiến bộ, rất nhanh thoát thai hoán cốt, thoát khỏi hình tượng bất kham trước đây, cũng bởi vậy có thể bắt được trái tim Lư Tú Cần làm tù binh.
Số bùa còn lạibị Phương Tài Đức giấu đi kĩ lưỡng. Vào thời điểm gã dần dần như tằm ăn lên Lư gia, dùng lá bùa làm một người bảo thủ cản đường gã không cẩn thận lăn xuống từ thang lầu ngã chết, từ đây thông suốt. Sau đó gã chiếm cứ Lư gia, khi đấu thầu với các công ty khác cũng gặp được đối thủ cường đại, gã dùng nước bùa khống chế người đi đυ.ng xe chết đối thủ, hình thành tai nạn giao thông liên hoàn. Sau đó lại mười năm, lục tục cũng có người bị gã không dấu vết mà gϊếŧ chết…… Tư vị dễ như trở bàn tay nắm giữ tánh mạng người khác quá tuyệt, Phương Tài Đức ngay từ đầu vẫn có sợ hãi, nhưng sau đó thì gã tập mãi thành thói quen, cũng không cẩn thận như lúc tuổi trẻ nữa. Cũng là vì như vậy, gã mới dễ dàng làm ra quyết định gϊếŧ chết Đàm Tố.
Đến gϊếŧ chết Đàm Tố mới thôi, Phương Tài Đức còn lại bốn lá bùa, cũng chính là ngoài lớp trưởng kia ra, gã ước chừng đã hại chết năm người.
·
Đàm Tố ở bên cạnh an tĩnh mà nghe, oán khí trên người mỗi thời mỗi khắc đều đang tăng lên, ánh đỏ trong quang càng ngày càng đậm. Nhưng này chỉ là bình tĩnh ngoài mặt, kỳ thật sóng ngầm mãnh liệt —— cô còn đang nhẫn nại, còn đang nỗ lực vẫn duy trì thần trí.
Nguyễn Tiêu nghe Phương Tài Đức báo ra từng cái tên những người gã gϊếŧ chết, thân phận, thời gian gϊếŧ người, chán ghét trong mắt càng đậm.
Cuối cùng, cậu lãnh khốc mà nói: “Ngươi tự cho là không hề sơ hở, nhưng lưới trời l*иg lộng, tuy thưa khó khoát, ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát! Bản quan tuyên án, quỷ uổng mạng Đàm Tố, có oán báo oán, có thù báo thù!” Cậu phẩy tay áo một cái, “Mang đi!”
Lý Tam Nương nói một tiếng: “Rõ!”
Ngay sau đó một luồng quỷ lực đánh ra, làm hai sinh hồn hoảng sợ đan xen trở nên mơ hồ, lại lấy ra bùa Áp áp giải chúng đi.
Trước khi rời đi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu khẽ gật đầu với cô: “Tìm bùa mang về đây.” Cậu dừng một chút, “Đừng để Đàm Tố làm chuyện dư thừa.”
Giây tiếp theo, ảo cảnh nhà xác biến mất.
Giọng nói Đàm Tố sâu kín: “Thành Hoàng gia, tôi có thể đi báo thù sao?”
Nguyễn Tiêu thở dài: “Đi đi, nhưng —— không được thương cập người vô tội.” Cậu khôi phục giọng điệu bình thường, “Chị Đàm, Tam Nương sẽ ở bên kia chờ chị, chị ấy sẽ giữ cho chị đúng mực.”
Đàm Tố chậm rãi gật gật đầu, sau khi nhìn Nguyễn Tiêu thật sâu một cái, cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài.
Nguyễn Tiêu nhìn theo bóng dáng Đàm Tố, nhíu mày tự hỏi lên.
Cái người gọi là lão thần tiên kia là người nào? Tìm tới Phương Tài Đức có mục đích gì? Bùa lão cấp ra có thể khống chế người, đi con đường chắc chắn không phải là chính đạo, Tam Nương hẳn là có thể mang bùa còn dư về. Còn có những người Phương Tài Đức hại chết, người sớm nhất cũng đã cách nhiều năm, nếu bọn họ không có biến thành lệ quỷ tìm tới Phương Tài Đức thì hơn phân nửa là không biết gã là đầu sỏ gây tội, như vậy hẳn là không phải đầu thai thuận lợi, chính là vì chấp niệm mà biến thành cô hồn dã quỷ…… Lát nữa đi mấy nhà phụ cận tìm một chút, nếu còn ở thì tiễn đi, nếu không còn nữa thì cũng không có biện pháp nào khác……
Từ từ, nếu sau khi chết mấy người kia biết chân tướng biến thành lệ quỷ, nhưng là lại bị người có tâm thu phục thì sao? Như vậy chẳng phải là chị Đàm và Tam Nương đều rất nguy hiểm? Không, cũng không nhất định là hiện tại nguy hiểm, rốt cuộc lệ quỷ hung hãn nhất là vào đêm hồi hồn, chỉ là chị Đàm oán khí càng nặng, đã có đủ thực lực, mới gấp không chờ nổi mà đi trước……
Đủ loại ý tưởng quanh quẩn, Nguyễn Tiêu lại không chần chờ nữa, vẫn là rất nhanh bay ra ngoài.
Chị Đàm nói qua địa chỉ, đôi vợ chồng cặn bã kia đối là ở tại đường Vĩnh Nghĩa, Tam Nương cũng là từ nơi đó mang sinh hồn của bọn chúng đến……
—— có lẽ chỉ là cậu não bổ quá nhiều, nhưng, vẫn là để ngừa chuyện chẳng may.
Hết chương 20.