Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaoru Rits
Đàm Tố trông như đau đến cực điểm, cuộn tròn cong lưng, ngồi xổm xuống mặt đất, cả lời nói cũng nói không nên lời.
Nguyễn Tiêu hoảng sợ, cất bước liền chạy đến sau quầy, các nhân viên khác trong cửa hàng cũng sôi nổi vọt lại đây, ba chân bốn cẳng đi đỡ cô.
"Không thể đỡ, chị Đàm đứng không nổi! Ai mạnh nhất? Tới cõng chị Đàm đi bệnh viện!"
"Không được, dáng vẻ này không thể cõng được, phải bế lên."
"Để tôi! Có người nào kêu xe cứu thương không?"
"Không cần chờ xe cứu thương, trực tiếp lái xe chị Đàm đi, tôi có chìa khóa đây."
"Đi, để lại vài người trông cửa hàng, những người khác cùng đi bệnh viện!"
Nguyễn Tiêu cũng rất lo lắng cho Đàm Tố, đi theo các nhân viên cửa hàng cùng nhau lên xe.
Đến cổng lớn bệnh viện, cậu cùng mấy nhân viên chạy như bay đến phòng cấp cứu, các bác sĩ chạy nhanh chóng đẩy giường cấp cứu ra. Nhân viên cửa hàng bế Đàm Tố đặt cô lên giường cấp cứu, cùng bác sĩ đẩy cô vào.
Sau một loạt kiểm tra cơ bản, bác sĩ hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân? Người nhà bệnh nhân có ở đây không?"
Các nhân viên cửa hàng hai mặt nhìn nhau:
"Chị ấy là chủ của chúng tôi."
"Mới xảy ra chuyện chúng tôi liền đưa người đến đây."
Bác sĩ nhăn mày lại: "Các cô cậu có ai quen biết người nhà bệnh nhân xin mau chóng liên hệ, người bệnh mang thai hai tháng, cảm xúc dao động quá lớn, đã có dấu hiệu đẻ non."
Các nhân viên cửa hàng vội vàng hỏi thăm tìm hiểu với nhau, sau một trận binh hoang mã loạn mới phát giác, bọn họ căn bản không có phương thức liên hệ với người nhà Đàm Tố, nghĩ lại trước kia, cũng chưa thấy qua có người thân nào đến tìm cô cả.
Nhìn thấy loại tình cảnh này, mày bác sĩ càng nhíu chặt lại.
Lúc này, một hộ sĩ chạy chậm ra, vội vã nói: "Bác sĩ Vương, bệnh nhân tỉnh rồi."
Bác sĩ Vương nhẹ nhàng thở ra, lập tức đi vào phòng bệnh.
Nhóm nhân viên cửa hàng cũng vội vàng qua theo.
Trong phòng bệnh không thể ồn ào, cũng may phòng rất lớn, người nhiều cũng không chen chúc.
Các nhân viên cửa hàng vẫn sợ làm Đàm Tố không thoải mái, phần lớn đều đứng sang bên, chỉ có hai người quen thuộc nhất với Đàm Tố đi đến trước giường, giúp đỡ hộ sĩ nâng Đàm Tố dậy, kéo chăn lót gối đầu.
Đàm Tố mang vẻ mặt tái nhợt: "Thật xin lỗi, làm các em nhọc lòng rồi."
Mấy nhân viên cửa hàng đều vội vàng lắc đầu, quan hệ tốt nhất với Đàm Tố là một cô thợ làm bánh, cô nắm lấy tay Đàm Tố nói: "Chị Đàm, chị đừng nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều đi chị."
Nguyễn Tiêu là mới tới, lúc này không nói xen vào được, cũng chỉ yên lặng đứng ven tường chú ý.
Bác sĩ Vương trước đem tình huống trước mắt của Đàm Tố nói với cô, lại nói: "Chúng tôi đã làm trị liệu cơ bản cho cô, nhưng hiệu quả thế nào còn không thể xác định, nếu cô đã tỉnh, chúng tôi yêu cầu tiến thêm một bước kiểm tra, và……"
Đàm Tố đỏ hốc mắt lên, một bên nghe, một bên không tự giác mà dùng tay vuốt ve bụng nhỏ. Nhưng mà không đợi bác sĩ Vương nói xong, bụng cô đột nhiên lại sinh ra đau đớn quặn thắt, hình như cô cũng cảm giác được cái gì đó, sắc mặt thay đổi, tay nắm chặt cánh tay bác sĩ Vương, nói năng lộn xộn: "Giữ…… giữ… giữ lại! Bác sĩ anh giúp tôi, giúp tôi giữ được nó với!"
Bác sĩ Vương vội vàng kiểm tra cho cô, sau đó, vẻ mặt của ông trở nên trầm trọng lên.
"Thật đáng tiếc, triệu chứng sinh non đến khó tránh khỏi tốc độ sinh non quá nhanh, thai nhi đã…… Không còn kịp rồi."
Giờ khắc này, trong mắt Đàm Tố toát ra đau khổ mãnh liệt, thậm chí là tuyệt vọng.
Trong lòng Nguyễn Tiêu cũng có chút khó chịu. Đầu tiên là phát hiện bị tra nam lừa gạt cảm tình, sau đó con bỗng nhiên không còn, dẫu tính cách chị Đàm có kiên cường đi chăng nữa, cũng khó tránh khỏi không chịu nổi.
Phụ nữ mang thai, nếu đầy ba tháng sẽ có linh hồn tới đầu thai, theo cơ thể mẹ dựng dục trưởng thành. Đáng tiếc Đàm Tố mang thai mới hai tháng, sảy mất cũng chỉ là máu thịt mà thôi, cho dù Nguyễn Tiêu liều mạng trừ điểm này điểm kia mạnh mẽ giữ lại thai nhi khi nó chưa hoàn toàn rời cơ thể mẹ cũng không được —— thai nhi không có linh hồn chính là một khối thịt, căn bản không hiểu được phối hợp, cũng không có du͙© vọиɠ cầu sinh.
Bởi vì giúp không được gì, Nguyễn Tiêu cũng không dám lại nhìn sang bên kia từ đáy lòng sinh ra một loại áy náy bất lực.
Bên kia, đại khái là không còn con nữa quá đau lòng, cả người Đàm Tố đều có chút si ngốc, sắc mặt vẫn là đau đến trắng bệch, cô lại giống như không cảm giác được vậy, cũng không nhúc nhích.
Bác sĩ Vương cùng thợ làm bánh nói nói mấy câu, thợ làm bánh đưa mắt ra hiệu với những người khác, bảo cho bọn họ đi trước.
Các nhân viên cửa hàng không có biện pháp nào, cũng đành phải rời đi.
Nguyễn Tiêu cùng các nhân viên cửa hàng đi ra ngoài, khi tới cửa, bước chân cậu dừng lại một chút, vẫn là quay đầu lại, chưa từ bỏ ý định mà trừ tín ngưỡng, tăng mạnh sức mạnh của Mắt Âm Dương, nhìn về phía bụng Đàm Tố —— đích xác không có anh linh xuất hiện, ngược lại làm cậu chú ý đến việc người trong phòng ít đi, rất nhiều quỷ hồn mới cũ vọt vào, âm khí càng ngày càng nặng.
Bây giờ cảm xúc của Đàm Tố biến hóa rất lớn, tinh thần cũng đã bị đả kích mãnh liệt, quỷ nhiều, đối với cô thật sự là không tốt.
Theo mọi người ra ngoài một đoạn đường rồi, Nguyễn Tiêu lặng lẽ tách khỏi các nhân viên cửa hàng khác, ở bệnh viện tìm một góc yên lặng. Cậu nhìn trái nhìn phải, an tĩnh ít người, bèn nằm thẳng xuống luôn, khiến quỷ hồn của mình thoát ly khỏi thân thể.
Quỷ hồn Nguyễn Tiêu ôm Ấn Thành Hoàng, bay nhanh tới phòng bệnh điện thoại, đuổi đi toàn bộ lũ quỷ trong phòng bệnh. Nhưng chỉ vậy còn chưa được, cậu nghĩ nghĩ, lại đóng lên người Đàm Tố một con dấu có thể bảo vệ được cô mấy ngày, tránh cho khi cậu đi rồi quỷ lại đến, suy yếu sức sống của cô. Làm xong hết thảy, để tránh xảy ra đường rẽ gì, cậu bèn lập tức chạy về thân thể của mình.
Nhưng mà Nguyễn Tiêu không nghĩ tới chính là, động tác của cậu đã nhanh vậy rồi, chỗ nằm xác lại hẻo lánh như vậy, thế mà còn có thể bị người ta phát hiện.
·
Thanh niên thân hình đĩnh bạt cầm điện thoại di động đi ra khỏi tòa nhà chữa bệnh, trước đó mới vừa có một ít bệnh nhân cấp cứu được đưa tới, ồn ào nhốn nháo, bước chân anh khựng lại, xoay người đi đến tòa nhà cũ.
Mỗi một bệnh viện luôn có mấy tòa nhà cũ xưa niên đại xa xăm, không thang máy, nếu muốn đi lên chỉ có thể leo từng tầng một. Mỗi một tầng lầu, chỗ ngoặt từ trước đến nay đều tương đối an tĩnh, thanh niên đi vào lầu một, đứng yên tại chỗ ngoặt này, chuẩn bị gọi đến một số điện thoại dặn dò một vài việc. Trong lúc lơ đãng, một mảnh góc áo tiến vào mi mắt, anh không khỏi đi vào trong thêm vài bước.
Dưới thang lầu nơi góc chết đen như mực kia, có một người trẻ tuổi mặc trang phục phục vụ nằm lẳng lặng ở đó, sắc mặt cậu ta trắng bệch, ngực cũng không có phập phồng, thân thể bị bóng tối bao phủ, nhìn có chút khϊếp người.
Thanh niên sửng sốt, bước qua đó, anh cong lưng, ngón tay sờ thử dưới mũi người trẻ tuổi —— không còn thở nữa?
Anh không nghĩ tới sẽ gặp được loại chuyện này, nhíu nhíu mày, ngược lại gọi đến một dãy số khác, trầm giọng phân phó: "Ở tòa nhà số 7 phát hiện một thi thể, kêu mấy người Cảnh Vĩ lại đây báo cảnh sát. Đúng, tôi không tiện."
Năm phút sau, mấy người đàn ông mặc vest mang giày thở hồng hộc mà chạy tới.
Người đằng trước mang mắt kính, dáng vẻ thực văn nhã, y nhìn vào góc kia, nhanh chóng nói: "Chủ tịch, bây giờ tôi lập tức liên hệ cục trưởng Lý."
Thanh niên khẽ gật đầu.
Người đàn ông mắt kính lập tức lấy điện thoại ra bấm số điện thoại, khi vừa muốn gọi, cái góc kia đột nhiên phát ra một tiếng rêи ɾỉ mỏng manh lại rất rõ ràng, làm ngón tay y dừng lại.
Tầm mắt mọi người đều quét về hướng "thi thể".
·
Nguyễn Tiêu vừa chạy nước rút đến tòa nhà số 7 liền thấy có vài người vây quanh thi thể cậu, một người trong đó còn mở miệng nói muốn liên hệ cục trưởng…… Liên hệ cục trưởng gì? Cục trưởng cục Cảnh Sát hả!
Cậu sợ tới mức suýt chút nữa tán hồn luôn, vô cùng lo lắng mà vọt vào thân thể, nhanh chóng phát ra âm thanh.
Có một người đàn ông rất nhanh đi sang đây hỏi: "Vị tiên sinh này, cậu không sao chứ?"
Nguyễn Tiêu phát huy ra kỹ thuật diễn mạnh nhất bình sinh, mí mắt rung động mở mắt ra, làm ra một bộ kinh ngạc như mình vừa mới tỉnh lại, không nghĩ tới sẽ thấy nhiều người xa lạ như vậy.
Ngay sau đó, cậu lại như là suy nghĩ cẩn thận, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, tràn đầy xin lỗi mà nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi dọa đến các anh hở? Tôi không sao, chỉ là thân thể có hơi khó chịu, ở chỗ này ngủ một lát thôi. Đều là bệnh cũ……"
Mấy anh giai quả thực không funk nổi, nhà ai mà ngủ đến hô hấp cũng ngủ mất tiêu luôn? Nói dối cũng tìm cái cớ tốt một chút coi!
Lúc này, một giọng nói hơi thấp mà lãnh đạm vang lên: "Đi thôi."
Người đàn ông văn nhã đẩy đẩy mắt kính, lộ ra một nụ cười mỉm: "Không sao thì tốt rồi, chúng tôi đi đây. Nhưng nếu thân thể cậu có chỗ nào không thoải mái thì vẫn nên mau chóng đi làm kiểm tra thì hơn."
Nguyễn Tiêu có thể nói cái gì bây giờ? Tự mình để lại thi thể, gây hiểu lầm cũng phải căng đến cùng thôi.
Cậu cũng chỉ mặt mày lộ vẻ cảm kích mà nói: "Tôi sẽ, cảm ơn các anh nha, lần này thật là ngại quá."
Mấy anh giai mặc vest này đại khái cũng không muốn xen vào việc người khác, không nói thêm nữa, đều đi về hướng thanh niên cách đó không xa.
Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra, mới có tâm tình ngó sang đó một cái.
Ý, đây không phải là soái ca cấm dục buổi tối hôm đó gặp được hay sao?
…… Thật là quá xấu hổ.
May mắn là soái ca hông biết gì hết.
·
Trở lại tiệm cà phê, Nguyễn Tiêu nhìn thời gian một chút, chỉ còn không đến nửa tiếng nữa là phải đi học, cậu chào hỏi với một cô bé canh sau quần một cái, muốn đi.
Cô bé kết toán lương hôm nay cho cậu.
Nguyễn Tiêu nói tiếng cám ơn, vội vàng mà chạy ra bên ngoài.
Về đến ký túc xá, Nguyễn Tiêu rửa cái mặt, đổi một bộ quần áo, khôi phục vẻ thoải mái tươi tắn.
Bác Dương từ trên giường nhô đầu ra nói: "Hôm nay trở về hơi muộn nha?"
Nguyễn Tiêu mặt không đổi sắc: "Nhìn lầm thời gian."
Thôi Nghĩa Xương từ trong WC ra, cười nói: "Vậy lần sau mày cần phải chú ý, tiết này của ông già Từ đó, mỗi tiết là ổng điểm danh hết, tuổi thì lớn mà lỗ tai một chút cũng không điếc, đừng hòng người khác hô "có" giùm nha."
Nhan Duệ cũng thu dọn đồ xong, trêu chọc một câu "Có bản lĩnh giáp mặt kêu ổng là ông già đi".
Thôi Nghĩa Xương liền hô "Không dám".
Mấy người trẻ tuổi cầm sách vở, cùng nhau nói nói cười cười mà đến đi khu dạy học.
Buổi chiều sau khi hết tiết, Nguyễn Tiêu bắt đầu làm công buổi tối.
Địa điểm làm thêm là một câu lạc bộ riêng cao cấp ở đường Hoa Dung, mỗi tối 6 giờ đến 10 giờ phụ trách trông giữ bãi đỗ xe dưới mặt đất, chờ đến người trực ca đêm đến đây đổi ca.
Nguyễn Tiêu thông báo với giám đốc xong, nhanh chóng đi đến phòng nghỉ đổi quần áo lao động, chạy đến bãi đỗ xe.
Công việc trông xe không có kỹ thuật hàm lượng gì, nhưng khá buồn tẻ, cậu cần phải ngồi ở phòng nhỏ phía trước bãi xe, nhìn chằm chằm không chớp mắt, chú ý xe cộ an toàn.
Không bao lâu, trên đường truyền đến xe tiếng gầm rú, Nguyễn Tiêu lập tức đứng lên.
Cửa vào gara có một chiếc siêu xe màu xanh lam tiến vào, cửa sổ xe là mở ra, có một đàn em ở bãi xe đang điều khiển ngồi đó. Hai người chào hỏi, đàn em bãi đậu xe dưới sự chỉ dẫn của Nguyễn Tiêu, thuận lợi ngừng xe ở chỗ đậu thích hợp.
Đàn em bãi xe xuống xe, cười hỏi: "Cậu là mới tới hả?"
Nguyễn Tiêu cũng đáp lại nụ cười tươi: "Hôm nay là đi làm lần thứ hai."
Đàn em bãi đậu xe gãi gãi đầu: "Hôm qua tôi nghỉ phép, khó trách lần đầu thấy cậu. Cậu tên gì?"
Nguyễn Tiêu: "Tôi tên Nguyễn Tiêu, cậu xưng hô thế nào?"
Đàn em bãi xe: "Cái kia…… Tôi tên Tôn Tử*, cậu trực tiếp kêu Tiểu Tôn Tôn Đại Tôn ca cái gì cũng được, miễn là đừng gọi tôi Tôn Tử là được."
(*cháu nội trai)
Người anh em này còn rất oán niệm cái tên của mình nha! Nguyễn Tiêu âm thầm nghĩ nghĩ—— cũng phải, ai kêu tên cậu ta đều là chiếm tiện nghi, cũng không phải là không thể kêu đầy đủ sao? Cũng không biết ai đặt tên này cho cậu ta nữa, cũng quá không hữu hảo với cậu ấy.
Nguyễn Tiêu sảng khoái đổi xưng hô: "Tôn ca, sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nha."
Tôn Tử cũng sảng khoái, rất cao hứng mà nói: "Ô kê."
Hai người tám hai câu để quen thuộc một chút, Tôn Tử đã chạy nhanh đi rồi. Nhân viên phục vụ như cậu ta vậy, tùy thời chờ điện thoại mệnh lệnh trực tiếp, nếu khách hàng bên kia đột nhiên muốn cậu ta làm cái gì mà cậu ta lại trì hoãn, vậy chính là phải bị trừ tiền lương.
Nguyễn Tiêu nhìn theo Tôn Tử, tầm mắt dừng ở phía sau lưng Tôn Tử…… Hoặc là nói, dừng trên người nam quỷ đang mơ màng hồ đồ đi theo sau lưng Tôn Tử. Nam quỷ này không phải lệ quỷ, cũng không biết có quan hệ gì với Tôn Tử nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói: Ờmmmm…… Mọi người với lần đầu tiên công thụ gặp mặt có vừa lòng không nè?
Hết chương 15.