Chương 67: Còn ai nữa?

Triệu Hoành Quang từ xa nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng không khỏi cười thầm.

Lưu Hiểu Vi thậm chí còn kích động hơn, ôm chặt đùi Triệu Hoành Quang.

Trong bữa tiệc gia đình, cô ta bị Tần Khải bóc mẽ, suýt thì bị vạch mặt.

Hai vợ chồng từ lâu đã vô cùng oán hận Tần Khải, hôm nay còn bị Tần Khải quật ngã xuống đất.

Thấy Tần Khải sắp gặp xui xẻo, Triệu Hoành Quang và Lưu Hiểu Vi trong lòng thầm nhủ đúng là ông trời có mắt.

Rất nhiều người đã vây xung quanh, nhưng Tần Khải vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không.

Anh hoàn toàn không quan tâm tới lời cảnh cáo của Lý Tiếu Lai mà chỉ cười nhẹ: "Ồ, bây giờ anh đang tức giận sao? Tôi nói này anh bạn, hình như anh đang bắt nạt vợ chưa cưới của tôi chứ nhỉ? Có tức thì cũng không đến lượt anh tức mới phải. Bỏ đi bỏ đi, có lắp sáu quả óc chó vào thì cũng không bù đắp được cái não tàn của anh. Tôi đôi co với anh thì khác nào đàn gảy tai trâu?"

"Hừ……"

Tần Khải vừa dứt lời, bên phía người nhà họ Lý đã có tiếng hừ lạnh.

Bọn họ đã từng thấy nhiều kẻ không sợ chết, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một kẻ liều lĩnh như Tần Khải.

Dám chọc tức Lý Tiếu Lai như vậy thì chẳng khác nào đang nhảy múa trước cung điện của Diêm Vương.

"Chết tiệt, tức muốn chết!" Lý Tiếu Lai đập bàn và nhảy dựng lên khi nghe những lời đó.

Một người từ nhỏ đã được nuông chiều lại cao ngạo như Lý Tiếu Lai thì làm sao có thể chịu đựng uất ức như vậy?

Ngay cả Triệu Băng Linh cũng dở khóc dở cười, nhìn Tần Khải chằm chằm như thể đang nhìn một thanh niên sắp sửa "tử vì đạo".

Lúc này, ngay cả cô cũng không giúp được gì.

"Có muốn uống mấy viên Ngưu Hoàng giải độc cho tĩnh tâm lại không? Không kiểm soát được cơn giận là do bình thường anh không chịu tu dưỡng nhân phẩm. Mọi người đều đã nhìn ra, nếu như anh tức giận mà chết thì cũng không liên quan gì đến tôi đâu nhé".

Tần Khải làm bộ ngây thơ vô hại khoát khoát tay.

"Chết đi, hôm nay mày phải chết!"

Lý Tiếu Lai hai mắt đỏ lừ, tức giận gầm lên một tiếng. Giọng hắn ta có chút khàn khàn, có vẻ như thực sự vô cùng tức giận.

Tần Khải nhún vai một cách thờ ơ, ngoắc ngón tay về phía Lý Tiếu Lai: "Nào, đừng hèn nhát thế, để tôi xem năng lực của anh đến đâu".

"Đánh, đánh chết hắn, hắn làm tôi tức điên lên rồi! Tên khốn nạn này, hôm nay nếu không gϊếŧ được mày thì tao không còn mang họ Lý!"

Lý Tiếu Lai đá vào chiếc ghế văn phòng. Hắn còn chưa làm gì được Tần Khải thì đã nghiến răng ken két vì đau.

Đám vệ sĩ xung quanh thấy cảnh này thì đực mặt ra, sau đó nhanh chóng vây lấy Tần Khải ở giữa.

Những thành viên nhà họ Lý thì đứng im, nhìn cảnh này với vẻ mặt kỳ lạ.

Để Tần Khải tiếp tục nói như thế này thì chỉ e Lý Tiếu Lai thực sự có thể tức đến chết.

Có điều, những ngày tháng tốt đẹp của Tần Khải đến đây là chấm dứt rồi!

"Đánh thật mạnh cho tôi! Đánh gãy chân chó của hắn, phế bỏ cánh tay của hắn! Tên khốn nạn này, mày tiếc rẻ con đàn bà này sao? Được, tao sẽ chơi nó trước mặt mày!"



Lý Tiếu Lai điên tiết nhìn Tần Khải. Đôi mắt hắn nhìn Triệu Băng Linh cũng vô cùng hung hãn và ác độc.

"Lý Tiếu Lai, anh đi quá giới hạn rồi đấy!"

Tần Khải ban đầu còn bình thản, giờ đột nhiên nheo mắt lại và giọng nói của anh cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.

"Họ Lý cũng có thể coi là gia tộc lớn, đường đường là cậu chủ nhà họ Lý lại đi đối phó với một cô gái chân yếu tay mềm. Thật đáng xấu hổ, quả là thứ hạ đẳng! "

"Tao hạ đẳng? Được, hôm nay để ông đây cho mày thấy thế nào là hạ đẳng. Mày làm gì được tao? Hahaha... Thằng nhà quê khốn nạn, mày không phải muốn nói lý sao? Hôm nay tao sẽ nói cho mày biết rằng ai có nắm đấm mạnh hơn thì là người có lý!"

Lý Tiếu Lai cười lạnh, giọng điệu cực kỳ tục tĩu.

Hắn dường như đang cố tình chọc giận Tần Khải.

Chỉ trong tích tắc, nụ cười trên mặt Tần Khải đột nhiên tiêu tan, một sự lạnh lùng thấu tâm can toát ra từ anh.

Mặc dù anh và Triệu Băng Linh đã lên kế hoạch ly hôn từ lâu, giữa họ cũng không có quan hệ gì sâu đậm.

Nhưng Tần Khải sẽ không bao giờ ngồi yên nhìn Triệu Băng Linh bị sỉ nhục.

Mọi người đều có giới hạn của riêng mình. Thật không may, Lý Tiếu Lai đã nhiều lần phá vỡ giới hạn của Tần Khải. Hắn nhắm mắt làm ngơ trước những lời cảnh báo lặp đi lặp lại của anh, thậm chí nhiều lần còn cố tình khıêυ khí©h.

Những thứ không bằng súc sinh như vậy, Tần Khải đương nhiên sẽ không để hắn được chạy lung tung.

"Các người nếu không muốn chịu khổ thì ngoan ngoãn lui xuống đi. Tôi không muốn tổn thương người vô tội".

Tần Khải từ từ nắm chặt tay lại, giọng điệu bình tĩnh, như thể xung quanh anh không có mối đe dọa nào cả.

Chỉ là mọi người có thể nhận thấy rằng Tần Khải đã thực sự tức giận.

Khoảng hơn chục vệ sĩ vây quanh Tần Khải rất ngạc nhiên khi nghe thấy điều này, sau đó bật cười ha hả.

"Không muốn hại người vô tội? Ranh con, đùa với ai vậy?"

"Chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ ăn nói ngạo mạn như vậy sao?"

"Thật là một tên ngu xuẩn. Khi tôi giải ngũ, cậu còn đang quấn tã! Số người tôi từng đánh nhau cùng còn nhiều hơn số người cậu từng gặp. Vậy mà dám uy hϊếp anh em chúng tôi?"

"Đúng vậy, nếu như cậu có năng lực như vậy... Ái ui! Á!"

Người đứng đầu đám vệ sĩ cười khinh bỉ, khoe cơ bắp với Tần Khải.

Tuy nhiên, trước khi anh ta nói xong, một loạt tiếng hét cực kỳ chói tai vang lên.

Các vệ sĩ đang ồn ào đều im bặt.

Lý Tiếu Lai ngẩng đầu lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Nụ cười của đám người nhà họ Lý lập tức đông cứng lại.

Hai vợ chồng Triệu Hoành Quang hít sâu một hơi, khuôn mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.

Tất cả mọi người gần như đều đưa tay lên dụi mắt một cách vô thức...

Dường như ai cũng không thể tin vào hiện thực trước mặt mình.



Tay vệ sĩ ngã xuống đất, ôm bụng kêu la thảm thiết, mặt méo xệch và xanh lét, hồi lâu không đứng dậy được.

Lúc này Tần Khải mới chậm rãi thu quyền lại. Nếu không phải do có động tác này thì không ai nhìn rõ vừa rồi anh đã ra tay!

Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh!

"Cái này, cái này sao có thể? Anh Hổ trước khi xuất ngũ đã có biệt danh là thiên hạ vô địch cao thủ!"

"Hổ, anh Hổ, anh không sao chứ?"

...

Trong số hơn chục vệ sĩ còn lại, một số sợ hãi lùi lại, trong khi những người khác sửng sốt và lẩm bẩm một mình.

Một số người phản ứng nhanh hơn và chạy đến giúp anh Hổ trên mặt đất.

"Đừng... gãy... gãy rồi. Má mày, đừng động vào tao...gọi xe cứu thương mau! Gọi nhanh lên! Đau chết tao rồi!"

Anh Hổ gào khóc thảm thiết, khuôn mặt gần như biến dạng vì đau.

Cú đấm cực nhanh vừa rồi của Tần Khải, mặc dù ở gần trong gang tấc nhưng lực đánh rất mạnh.

Anh Hổ cho rằng anh ta đã bị gãy ít nhất hai xương sườn.

Với đòn hiểm này thì phải mấy tháng tới không đi lại được bình thường!

Không ai ngờ rằng cảnh tượng lại diễn ra như thế này.

Về phần người tới trợ giúp cũng không biết làm thế nào, nên dìu hay không dìu mới phải.

Bầu không khí đột nhiên trở nên cổ quái!

"Còn ai nữa?"

Tần Khải mặt không biểu cảm, bình thản mở miệng, ánh mắt quét qua từng người một.

Anh nhìn tới đâu thì bất kể là vệ sĩ hay người nhà họ Lý đều vô thức lùi lại vài bước.

Đám người này sắc mặt tái nhợt, vẻ kiêu ngạo lúc trước không còn nữa.

Rốt cuộc, ngay cả Ngũ Hổ, những kẻ được mệnh danh là những chiến binh bất khả chiến bại trong giang hồ cũng bị anh đánh trọng thương bằng một cú đấm!

Nếu là bọn họ, sợ là mất nửa cái mạng.

Người có khuôn mặt khó coi nhất là Lý Tiếu Lai.

Mặt hắn ta như nuốt phải phân, không thể cười được nữa.

Hắn đã nghĩ rằng Tần Khải chỉ là một kẻ quê mùa, nhưng ai biết anh lại khó chơi đến vậy?

Cũng giống như cú đá trong phòng tập boxing. Vốn tưởng đá vào bịch bông, ai dè lại đá phải một thanh sắt nóng.

Biểu cảm của Lý Tiếu Lai cứng đờ, đứng chết trân một hồi lâu chưa hoàn hồn.