Chương 63: Lấy thân trả nợ

“Các người nói đàng hoàng chút được không? Chuyện nợ nần, chúng tôi thật sự đang thu xếp rồi, hơn nữa cho dù thế chấp công ty, cũng tuyệt đối không chỉ từng này..”.

Triệu Băng Linh sắc mặt tái nhợt, trong lòng vừa tức lại vừa sợ, đối mặt với nhà họ Lý hùng hổ hăm dọa, cô chỉ có thể kìm nén sự phẫn uất, cố gắng giải thích rõ.

“Nói đàng hoàng, hay lắm? Nếu không phục, tổng giám đốc Triệu có thể đi kiện tôi, xem xem toà án Trung Hải của chúng ta có thụ lý đơn tố cáo của cô không”.

“Kỳ thực, một trăm năm chục triệu đã là rất nhiều rồi, tổng giám đốc Triệu, tôi thấy cô nên hài lòng đi, đừng có đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc”.

“Năm chục triệu còn lại, cô có thể trả từ từ, dù sao hai nhà chúng ta là đối tác, đúng không tổng giám đốc Triệu?”

Nhà họ Lý đứng thành một hàng, từng người cười khẩy, biểu cảm trên mặt rất kiêu ngạo.

Triệu Băng Linh nghe vậy, cơ thể mềm nhũn, ngã xuống ghế, gương mặt hoàn toàn suy sụp.

Thế lực của nhà họ Lý rất lớn, đối mặt với sự hạnh hoẹ của bọn họ, tập đoàn Triệu Thị căn bản không có đường thoát.

Thời điểm hưng thịnh, nhà họ Triệu đã không phải là đối thủ của nhà họ Lý, lúc này lại chính là giai đoạn đầu cơ giá xuống công ty suy yếu, đối với nhà họ Lý mà nói, việc bóp chết nhà họ Triệu gần như chẳng khác gì việc tiện tay đè chết một con kiến.

“Bất luận như thế nào, công ty tuyệt đối không thể bán! Ông nội đã giao tập đoàn cho tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày, các người sẽ không bao giờ chiếm được!”. Lửa giận, sự ủy khuất lẫn phẫn nộ chồng chất lên nhau, Triệu Băng Linh cắn răng, thái độ cũng trở nên cứng rắn hơn.

Đáng tiếc, quyết tâm của Triệu Băng Linh không hề lôi kéo được sự đồng tình nào, càng không thể dọa được đám người ngông cuồng nhà họ Lý kia, ngược lại là dẫn đến một trận cười:

“Ha ha... Cô nói không thể là không thể, coi nhà họ Lý chúng ta là tổ chức từ thiện à?”

“Ha ha, tôi là thích tính cách cứng rắn này của cô, như vậy mới có chút kí©h thí©ɧ, đúng không?”

...

“Khụ khụ…”

Ngay giữa lúc đám người nhà họ Lý kiêu ngạo, cười chế giễu, Lý Tiếu Lai đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, bỗng nhiên giả bộ ho khan hai tiếng.

Hắn ta khẽ giơ tay lên, đám người nhà họ Lý đang kiêu ngạo hống hách trước mặt Triệu Băng Linh lập tức lui sang một bên, im lặng không lên tiếng.

Lý Tiếu Lai nở một nụ cười tinh nghịch trên mặt, nhìn về phía Triệu Băng Linh: “Cô Triệu, thật ra cá nhân tôi rất hiểu tâm trạng bây giờ của cô. Nhưng mà, thiếu nợ thì phải trả, đó là đạo lý hiển nhiên, tôi cũng lực bất tòng tâm!”

Triệu Băng Linh biết Lý Tiếu Lai có ý đồ xấu, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay mặt qua chỗ khác.

Nụ cười của Lý Tiếu Lai cứng đờ lại, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Nhưng, hắn ta rất nhanh đứng thẳng dậy, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười khác, đi đến trước bàn làm việc của Triệu Băng Linh.

Hai người cách nhau một cái bàn, ánh mắt của Lý Tiếu Lai nhìn tới nhìn lui thân hình hoàn hảo của Triệu Băng Linh một cách thèm thuồng.



Sau một lúc lâu, lúc này mới cười mở miệng: “Khụ khụ... Thật ra, Băng Băng à, anh đã ngưỡng mộ em từ lâu, anh cũng vô cùng thông cảm cho tình cảnh hiện tại cả tập đoàn Triệu Thị. Chỉ cần em đồng ý hẹn hò với anh, anh cam đoan, nợ nần giữa hai nhà chúng ta sẽ được xoá bỏ, hơn nữa, anh sẽ đưa ra một khoản sính lễ cực kỳ cao, khủng hoảng của công ty em sẽ không còn là vấn đề, như vậy đều tốt đối với hai nhà chúng ta, chẳng phải sao?”

“Lý Tiếu Lai, hình như tôi đã nói với anh rồi? Tôi không có hứng thú với anh! Hôm nay anh làm loạn ép trả nợ, chính là muốn ép tôi tuân theo sự chi phối đúng không? Anh biết không? Trong mắt tôi, hành động của anh cực kỳ ấu trĩ, mà còn vô sỉ! Ép buộc một cô gái như vậy, anh còn biết xấu hổ không?”

Triệu Băng Linh cắn chặt hàm răng, lạnh lùng mở miệng.

Ánh mắt đảo qua đám người nhà họ Lý, cô lúc này mới hiểu ra, mục đích thật sự của nhà họ Lý, căn bản không phải đòi tiền.

Có dụng ý khác, cái mà Lý Tiếu Lai tính kế chính là bản thân Triệu Băng Linh.

Chỉ cần có được Triệu Băng Linh, liền có thể thuận thế nắm giữ công ty nhà họ Triệu, có thể nói một hòn đá ném hai chim!

“Băng Băng, em sao có thể nói như vậy chứ? Anh thật sự thích em, hơn nữa, đây thật sự chỉ là trùng hợp, thực sự không phải do anh cố ý gài bẫy em!”

Lý Tiếu Lai giả bộ oan ức, nhưng ánh mắt tham lam đã sớm bán đứng du͙© vọиɠ trong lòng hắn ta.

Ngoài miệng thì nói thích, nhưng ánh mắt Lý Tiếu Lai nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Triệu Băng Linh, không hề có ý dời đi.

Triệu Băng Linh thấy vậy, tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Đủ rồi! Anh như vậy là thích? Anh chỉ là thèm muốn cơ thể tôi! Thu lại chút giả dối đáng thương kia của anh đi, Lý Tiếu Lai, loại người như anh, tôi đã gặp nhiều rồi!”

“Phải không, Băng Băng, em xác định chứ?”

Lý Tiếu Lai gượng cười, còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Triệu Băng Linh, hắn ta chỉ tỏ ra giễu cợt, không giả vờ nữa.

“Được thôi, nếu cô đều đã biết rồi, vậy chúng ta cũng không có gì để nói nữa”.

“Sớm đã nói mà, anh họ, người phụ nữ này phải dùng vũ lực mới được, anh không nghe, nhìn xem, em có sai không?”

“Tông Nhân nói đúng, gạo nấu thành cơm, cô bé... À, không, tổng giám đốc Triệu, chẳng phải cô ấy sẽ hiển nhiên trở thành chị dâu của chúng ta sao?”

“Được, bọn em ra ngoài giữ cửa cho anh, hai người sớm làm xong việc”.

Một đám người nhà họ Lý mắt thấy Lý Tiếu Lai lật mặt, chẳng những không có chút bất ngờ nào, ngược lại không thèm che giấu tiếng cười nhạo.

Ánh mắt nhìn Triệu Băng Linh giống như con sói xám nhìn con cừu nhỏ vậy.

Triệu Băng Linh sợ co rúm người, sắc mặt trắng bệch.

Nếu bọn họ thực sự dùng vũ lực, vậy thì phiền phức rồi.

Lý Tiếu Lai xoa xoa tay, vẻ mặt dâʍ đãиɠ, từ từ đến gần Triệu Băng Linh: “Băng Băng à, em theo anh đi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh cam đoan không làm đau em”.



“Anh... Anh đừng qua đây! Tôi cảnh cáo anh, còn như vậy, tôi gọi người! Tôi... Tôi đã đính hôn rồi!”, Triệu Băng Linh mặt đầy hoảng loạn, trong miệng vội vàng cầu xin.

Mắt thấy đã tới góc tường, không thể lùi tiếp, Triệu Băng Linh hai tay ôm ngực, một người phụ nữ mạnh mẽ, bị dọa đến lạnh run người.

Thấy thế, Lý Tiếu Lai lau nước miệng nơi khoé miệng một cách cực kỳ thèm thuồng, đôi mắt hận không thể nhìn xuyên qua bộ quần áo trên người Triệu Băng Linh.

“Đính hôn rồi thì sao? Gã mắt mù nào dám tranh phụ nữ với cậu đây? Ha ha... Em cứ hét lên đi, hôm nay cho dù em có hét vỡ họng, anh xem có ai dám quản anh?”

Lý Tiếu Lai cười chế nhạo, bước chân càng là không dừng lại, rất nhanh đã dồn Triệu Băng Linh đến góc tường.

“Được, bọn em ra ngoài giữ cửa, ha ha... Anh họ, anh xử lý nhanh nha”.

“Đi thôi đi thôi, có gì đáng xem?”

Mấy người nhà họ Lý cười đê tiện đi ra ngoài cửa.

Triệu Băng Linh sợ đến mức rơi nước mắt.

Mắt thấy Lý Tiếu Lai giống như hổ sói, trong căn phòng làm việc nhỏ bé, Triệu Băng Linh gần như đã đến bước đường cùng.

“Tần Khải, anh còn không đến, cô đây thật sự sẽ gặp chuyện mất... Tên khốn này, sao lại chậm chạp như vậy chứ!”

Sắc mặt Triệu Băng Linh trắng bệch, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng mong Tần Khải có thể đến sớm.

Cho dù không giúp được, dầu gì cũng có thể kéo dài thời gian, đợi người nhà họ Triệu đến.

Triệu Băng Linh lòng nóng như lửa đốt, lại chỉ có thể giương mắt nhìn Lý Tiếu Lai từng bước đến gần.

Gần như đã đưa được miếng thịt đến tận miệng, Lý Tiếu Lai không hề vội chút nào.

Lý Tiếu Lai cởi bỏ chiếc áo vest vướng víu, cười đê tiện, từ từ cởi bỏ cúc áo sơ mi.

Triệu Băng Linh hoảng sợ cuống quýt quay mặt đi, miệng kêu to: “Anh... Đừng qua đây!”

“Hầy, đến lúc này rồi, còn giả vờ rụt rè cái gì? Yên tâm đi, cậu đây sẽ khiến em sung sướиɠ giống như thần tiên, ha ha ha..”. Lý Tiếu Lai một bên cười to, một bên thò tay sờ dây thắt lưng ở eo.

Đối mặt với mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, như ngọc băng chạm khắc, hắn ta đã không còn chút kiên nhẫn nào.

Hận không thể lập tức đè thân thể mềm mại của Triệu Băng Linh lên bàn làm việc.

Lý Tiếu Lai nuốt nước bọt, chuẩn bị nhào lên.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đẩy mở ra.