Chương 101: Không thể tưởng tượng nổi!

“Doạ tao, ha ha, mày cho rằng tao là người dễ bị doạ vậy sao?”

Đợi sau khi phản ứng lại, Ngưu Quân tức đến mức cười lạnh liên tục.

Dưới áp lực, vừa rồi gã suýt cúi đầu xin lỗi Tần Khải.

Cũng may hết thảy chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm.

Bằng không, mặt mũi của gã đã mất hết rồi.

Không chỉ Ngưu Quân, những giáo viên khác cũng lần lượt phản ứng lại, ánh mắt nhìn Tần Khải đã rất không thân thiện.

Một đám người, ai nấy đều tự khoe khoang là dựa vào đầu óc kiếm cơm, lại thiếu chút nữa bị Tần Khải đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Cơn tức giận dồn ở cổ họng, sự nhẫn nại của bọn họ đối với Tần Khải đã đạt đến cực hạn.

“Con mẹ nó, còn ra vẻ với tôi, cậu gọi đi, gọi một tiếng cậu Ngô, xem người ta có giúp cậu không!”

“Tôi nhổ vào, cái thứ gì, cũng dám lôi quan hệ với cậu Ngô?”

“Cậu cũng xứng? Doạ chúng ta không nhẹ, tiểu tử, hôm nay không xử lý cậu, ông trời cũng không nhìn nổi!”

“Đánh gã, đánh con mẹ nó!”

...

Sáu, bảy giáo viên, có người cầm bình rượu, có kẻ trực tiếp cầm ghế nhỏ có đệm trong phòng lên.

Bọn họ bao vây Tần Khải, tựa hồ một lời không hợp, liền sẽ vung tay đánh đập.

Lòng người cùng hướng về một chỗ, Ngưu Quân thiếu chút nữa cười đến lệch miệng.

“Thế nào, nhóc con, kinh ngạc không, bất ngờ không? Mẹ kiếp, thời thế thay đổi thật nhanh, phong thuỷ luân chuyển, mày không thể nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay đúng không, ha ha...”

Ngưu Quân tức giận đến bật cười, học theo khẩu khí lúc nãy của Tần Khải, cố ý trêu chọc Tần Khải.

Những người khác, ai nấy sắc mặt cũng đều không tốt.

Trong phòng, trong nháy mắt đều là mùi thuốc súng nồng nặc.

Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai ở ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh, càng đắc ý đến mặt mày hớn hở.

Hôm nay Tần Khải bị xử lý, chỉ sợ nằm mơ thì bọn họ cũng đều có thể cười tỉnh.

Chu Tư Tư trốn ở sau lưng Tần Khải, sợ tới mức gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

Cô ấy biết rất rõ, những đồng nghiệp này của mình vốn không phải người lương thiện gì, hôm nay tất cả mọi người đều đã uống rượu, cô ấy có muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Trong lòng vừa hối hận, vừa sợ hãi.

Chu Tư Tư hận bản thân xui xẻo không nói, hai tay nắm lấy quần áo sau lưng Tần Khải, ánh mắt nhìn Tần Khải cũng tràn đầy sự áy náy.

Sớm biết như vậy, lúc trước cô nên tìm một cái cớ để chạy trốn sớm một chút, cũng không đến mức liên luỵ kéo cả Tần Khải vào.

Bởi vì sợ hãi, Chu Tư Tư dựa rất gần vào Tần Khải theo bản năng.

Tần Khải cảm nhận thấy hô hấp gấp gáp sau lưng, quay đầu lại nhìn, thuận tiện nhìn Chu Tư Tư trấn an.

Mắt thấy gương mặt xinh đẹp của Chu Tư Tư tràn ngập sự bối rối và điềm đạm đáng yêu, Tần Khải theo bản năng nhìn thêm vài cái.



Hiếm khi mới thấy biểu cảm này của con hổ cái.

Quan trọng nhất là, Chu Tư Tư lúc này như có một loại sức hút mê người.

Khụ khụ...

Tần Khải ho khan hai tiếng, nhanh chóng di chuyển ánh mắt đi.

Bây giờ không phải lúc suy tính mấy thứ này, việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết phiền toái trước mắt.

Tần Khải trao đổi ánh mắt với Chu Tư Tư, hiển nhiên không hề lo lắng đến sự uy hϊếp của Ngưu Quân.

Mắt thấy bản thân bị coi thường, Ngưu Quân lửa giận bừng bừng, nương nhờ men rượu, tức giận cực độ, việc gì cũng dám làm.

Nhất là nhìn thấy giữa Chu Tư Tư và Tần Khải dường như có kiểu tình chàng ý thϊếp, cơn tức giận của Ngưu Quân càng giận run cả người.

“Tức chết mất, tên khốn khϊếp, hôm nay không đánh chết mày, ông đây không phải họ Ngưu!”

Ngưu Quân gầm một tiếng trong miệng tiếp thêm can đảm cho mình, cầm lấy bình rượu, húc đầu đập về phía đầu Tần Khải.

Những giáo viên khác cũng đều động thủ.

“Cẩn thận!”

Chu Tư Tư kịp kêu lên một tiếng.

Tình hình thay đổi trong nháy mắt, không ai có thể đoán trước được, nguy hiểm tới nhanh như vậy, đột nhiên như vậy.

Xuất phát từ bản năng, Chu Tư Tư chỉ có thể hai tay ôm chặt lấy eo Tần Khải.

Vốn dĩ, Tần Khải ứng phó với đám tép riu này, chỉ là chuyện tiện tay nhặt lấy.

Bất quá, lúc này phía sau lại mọc thêm một đứa con ghẻ, động tác của Tần Khải ít nhiều bị ảnh hưởng.

Anh tránh thoát khỏi bình rượu Ngưu Quân đập đến, lại tránh ra một ghế.

Nhưng lại có một bình rượu khác bay đến ngay mặt.

Tần Khải không kịp thoát thân không nói, còn phải chiếu cố đến Chu Tư Tư sau lưng.

Đối mặt với bình rượu, anh chỉ có thể cắn răng nhấc nắm đấm.

Ầm ầm một tiếng, bình rượu vỡ tan, trên tay Tần Khải cũng bị cắt một vết lớn.

Vết thương không sâu, nhưng cũng có máu tươi chảy ra.

Chu Tư Tư trốn phía sau Tần Khải, không nhìn thấy được tình hình phía trước, nhưng cũng nghe thấy tiếng bình rượu, bị dọa đến liên tục thét chói tai.

Đám Ngưu Quân thấy Tần Khải bị thương, đều nghĩ rằng Tần Khải dễ ức hϊếp.

Bọn họ trao đổi ánh mắt, Ngưu Quân bành trướng đạp mạnh một cái, lao thẳng về phía Tần Khải.

Bị một đám ô hợp đánh bị thương, Tần Khải cũng một bụng tức giận.

Một cước này của Ngưu Quân đạp tới, Tần Khải cũng không khách khí nữa.

Anh cũng giơ chân lên theo.

Tần Khải thân thủ mạnh mẽ, tuy rằng một đạp này đi sau, nhưng lại tới trước.

Hơn nữa vóc dáng của Tần Khải cao hơn Ngưu Quân một cái đầu, ưu thế chân dài giúp Tần Khải dẫn trước không ít.



Trong nháy mắt một cước đạp đến chỗ đau của Ngưu Quân.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Ngưu Quân chật vật ôm đũng quần, đau đến mức kêu la gào khóc, vừa kêu vừa nhảy.

Anh giải quyết xong Ngưu Quân, những giáo viên khác cũng đều đánh đến.

Tần Khải tức giận, cũng không chút nể tình.

Thân mình khom lại, hai tay ôm lấy bàn trà trong phòng.

Bàn trà gần năm mươi cân vậy mà bị anh nâng lên không hề tốn sức.

Mọi người vừa mới lao đến, còn không họ kịp tới gần, Tần Khải gầm lên giận dữ, bàn trà nâng cao qua đầu, đập thẳng về phía bọn họ.

“Mẹ kiếp!”

“Má ơi, chạy mau!”

“Shh, đau chết mất, con mẹ nó!”

...

Bàn trà bay đến trong nháy mắt, đập mạnh vào đám người, mặt bàn bằng đá cẩm thạch lập tức bị đập chia năm xẻ bảy.

Nhưng người bị bàn đập chính diện đều đau đến kêu thảm thiết.

Người bị miếng đá bắn vào cũng kêu chửi ầm lên.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng tức giận mắng, vang thành một mảnh, rất náo nhiệt.

Chu Tư Tư cẩn thận ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, Tần Khải lại có thể một người đuổi đánh bảy tám người, hung hãn không giống bộ dạng gì.

Ngay cả gắn thêm đứa con ghẻ là cô cũng cũng không ảnh hưởng đến hành động của anh.

Tần Khải thoát khỏi sự uy hϊếp của những giáo viên kia, người đầu tiên anh tìm đến là Ngưu Quân.

Tần Khải túm cổ áo của Ngưu Quân, tiếp đến một đòn Mãnh Long Chu Hải.

Đòn đấm móc đập vào cằm Ngưu Quân, ầm ầm một tiếng.

Ngưu Quân chỉ cảm thấy đau nhức ập đến, đầu giống như bị búa tạ đập một cái, mê man.

Không đợi gã kêu lên thảm thiết, Tần Khải đánh chưa đã, lại tiếp ba năm cái bạt tai, liên tục đánh tới.

Đợi đến khi anh buông tay, Ngưu Quân kêu thảm thiết liên tục, trong miệng có lượng lớn bọt máu, cùng với mảnh răng vỡ nhổ ra ngoài, vô cùng thảm hại.

Những giáo viên khác cũng đều đã chịu thiệt lớn, hơn nữa nhìn thấy Tần Khải hung hãn như thế, mặc dù bọn họ vẫn bao vây Tần Khải, nhưng đều bị doạ đến mức sắc mặt trắng bệch, lui về phía sau, không dám đến gần Tần Khải.

“Còn ai nữa!”

Tần Khải một tay che chắn Chu Tư Tư sau lưng, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, những nơi ánh mắt anh quét qua, tất cả mọi người đều vội vàng lùi lại.

Đối mặt với Tần Khải tựa như chiến thần, thần cản gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật, mọi người đều bị doạ vỡ mật, làm sao còn dám lên tiếng?

Ngay cả Chu Tư Tư người kéo Tần Khải vào, cũng không thể ngờ Tần Khải lại có thể đánh nhau giỏi như vậy.

Bảy, tám người vây lại đánh một mình Tần Khải, không chiếm lợi thế thì thôi, còn bị Tần Khải trở tay treo lên đánh?

Quả thật là không thể tưởng tượng nổi!