Nguồn: cucbotnho.home.blog
Bé thỏ con thật sự rất ngoan, ngoan đến mức làm Hàn Hữu Minh có hơi bực bội.
Như là có một ngày nọ, Hàn Hữu Minh dùng một người mới của công ty cướp lấy quảng cáo của Tô An.
Đó là quảng cáo của một thương hiệu trang sức xa xỉ, người quản lý của Tô An tốn rất nhiều sức lực mới có thể đăng quảng cáo lên mạng.
Nhưng mà Hàn Hữu Minh không thích.
Người phụ trách thương hiệu ấy bên Trung Quốc là một lão già, ở một bữa tiệc lão ta đã khoác lác bảo Tô An vì cái quảng cáo này mà lão nói gì đều nghe đó.
Hàn Hữu Minh nghe đến xanh cả mặt, ngày hôm sau liền phái trợ lý đưa người mới của công ty đi cắt hợp đồng quảng cáo này.
Hợp đồng mà Tô An và người quản lý đàm phán giằng co nhau tận hai tháng, rốt cuộc vì vậy mà bay mất.
Người quản lý nhận được thông báo từ cửa hàng trang sức liền tối sầm cả mắt, thân thể mũm mĩm thiếu chút nữa co giật trên mặt đất.
Tô An hổ thẹn mà đỡ hắn nói: “Anh, em xin lỗi.”
Người quản lý tức giận đến nhảy dựng lên: “Kim chủ của em bị cái quái gì vậy? Em đắc tội ổng hả!”
Theo lí bây giờ Tô An đang được Hàn Hữu Minh bao nuôi, toàn bộ công ty Tân Việt sẽ phải bật đèn xanh cho Tô An, tại sao giữa trận lại xuất hiện cái loại người xen ngang cắt hợp đồng hoang đường như vậy!
Tô An bị hắn rống nên dùng sức cúi đầu, nhút nhát nói: “Hàn tổng… Hàn tổng ngài ấy… Ngài ấy có sự cân nhắc của riêng mình… Ạ…”
Người quản lý rầu rĩ bứt tóc: “Cái quảng cáo này em không thể không lấy được. Em, hãy nắm lấy nó, đi tìm Hàn Hữu Minh làm nũng đi, nhất định phải giật quảng cáo lại.”
Bạn đang đọc truyện tại truyenhdt.com
Hàn Hữu Minh làm xong việc vô lương tâm liền hí ha hí hửng về nhà tắm rửa sấy tóc thay quần áo, sau đó bưng ly rượu vang ngồi trong phòng khách chờ bé thỏ con kia đến hưng binh vấn tội.
Quả nhiên, nửa tiếng sau, bé thỏ con nhút nhát đi đến.
Hàn Hữu Minh ngửa đầu: “Chuyện gì?”
Tô An run run một chút, nín lặng một cách kì lạ hết nửa ngày, rốt cuộc nghẹn ra một câu: “Không… Không có chuyện gì…”
Hàn Hữu Minh buồn bực, âm trầm hỏi: “Em không muốn hỏi tôi, tại sao tôi lại sắp xếp người đi cướp quảng cáo của em sao?”
Tô An chớp mắt: “Nhưng mà… Nhưng mà… Đó là nghệ sĩ của công ty ngài, ngài thay họ cướp hợp đồng, là đúng mà?”
Mắt Hàn Hữu Minh tối sầm lại, thiếu chút nữa ném vỡ ly rượu trong tay: “Em!”
Tô An kinh hoảng, không biết mình đã làm sai điều gì: “Hàn… Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh nghiến răng, âm trầm nói: “Được, tôi nói cho em biết, bởi vì cậu ta là tiểu tình nhân tôi mới nuôi, cậu ta ngoan hơn em, ngay cả cặp mông cũng lớn hơn em, cho nên tôi che chở cậu ta, em hiểu chưa?”
Tô An ngơ ngác nghe từng câu từng chữ đánh vào lòng mình, cậu chỉ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không tranh hợp đồng với cậu ta, Hàn tổng ngài yên tâm.”