Chương 44: Bonus 12

Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Bonus 12: Muốn lấy hai triệu thì phải đánh đổi một cái gì đó


Cái mông trắng mịn của Tô An bị đánh đến phủ đầy vết roi hồng nhạt nằm ngang dọc tứ tung, vô cùng đáng thương mà run rẩy.

Chân cậu run đến mức đứng không nổi, nằm nhoài trên thảm sàn hành lang mà khóc hu hu.

Hàn Hữu Minh từ trên cao nhìn xuống, âm trầm ra lệnh: “Không được khóc!”

Tô An che miệng, nhưng mà vẫn không thể ngăn được những tiếng thút thít đáng thương, cậu đã khóc đến mức thở không ra hơi mà còn liều mạng xin lỗi: “Hu hu… Xin lỗi… Xin lỗi… Hu hu… Hàn tổng… Xin lỗi… Hu hu… Xin lỗi…”

Hàn Hữu Minh ngồi xổm xuống trước mặt cậu, ngón tay thon dài vuốt đi nước mắt phủ đầy gương mặt tiểu O, thế nhưng nét mặt âm trầm vẫn không thể nhìn ra tâm tình gì.

Tô An nằm trên mặt đất ngước đầu, nước mắt lưng tròng bị Hàn Hữu Minh đùa bỡn trong lòng bàn tay, giọng nói mềm nhũn hơi run, vô cùng đáng thương kêu lên: “Hàn tổng…”

Hàn Hữu Minh cầm một tấm thẻ thả xuống trước mặt cậu: “Bên trong có hai triệu, mật mã là sinh nhật của em. Số tiền này có thể trả hết số tiền nợ của mẹ em trước kia phải vay do trị liệu. Trước khi trời sáng, nếu như em vẫn không hối hận, tấm thẻ này sẽ là của em.”

Tô An khẽ run: “Hàn tổng… Tôi… Tôi phải làm gì… A…”

Trong lòng cậu cực kỳ sợ hãi.

Hai triệu, đối với cậu mà nói là một con số trên trời, cậu đã từng cho là cả đời mình cũng sẽ không trả nổi số tiền đó.

Nhiều tiền như vậy, nhất định… Nhất định sẽ phải đánh đổi một cái gì đó rất lớn.

Hàn Hữu Minh nói: “Em không cần làm gì cả, chỉ cần nghe lời tôi là được rồi. Chấp nhận cuộc giao dịch này không?”

Tô An sợ hãi nhỏ giọng hỏi: “Tôi phải chết sao?”

Hàn Hữu Minh nói: “Tôi không có hứng thú làm chuyện phạm pháp.”

Tô An không hề do dự mà đáp ứng ngay: “Tôi… Tôi đồng ý…”

Bạn đang đọc truyện tại truyenhdt.com

Hàn Hữu Minh nói: “Tốt lắm, còn đứng lên nổi không?”

Tô An gật gật đầu, sau khi thử mấy lần lại thẹn thùng mà lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Không… Không đứng lên nổi…”

Hàn Hữu Minh bế cậu lên, đi về căn phòng ở cuối hành lang. Hàn Hữu Minh vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không đánh dấu em, không làm em mang thai, cũng không để lại cho em bất cứ vết thương khó lành nào. Thế nhưng, ở ngay trong căn phòng này, mọi thứ của em đều là của tôi, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của tôi.”

Tô An gật gật đầu, thuận theo mà ôm cổ Hàn Hữu Minh: “Tôi… Tôi biết rồi… Hàn tổng…”

Hàn Hữu Minh thả cậu xuống chiếc ghế duy nhất trong căn phòng, trầm thấp nói: “Mệnh lệnh đầu tiên, gọi tôi là chủ nhân.”