Chương 34: Bonus 1

Nguồn: cucbotnho.home.blog

Bảo vệ: |TTT| Bonus 1: Điều kiện bao dưỡng


Lần đầu tiên Tô An gặp gỡ Hàn Hữu Minh, chính là khi cậu đang tham dự một yến hội kì quái.

Cậu và năm, sáu thực tập sinh cùng công ty phải ngồi ở trên ghế sofa như là những món hàng trưng bày cho người ta thỏa sức lựa chọn.

Tô An sốt sắng mà nắm góc áo, bỗng nhiên có tiếng đàn ông vang trên đỉnh đầu: “Cái cậu mặc hoodie ngồi góc kia, cậu tên gì?”

Giọng nói mềm nhũn của Tô An run rẩy: “Tôi… Tôi là Tô An…”

Người quản lý ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Đây là Hàn tổng của công ty giải trí Tân Việt.”

Tô An vội vã kinh hoảng kêu lên: “Xin… Xin chào Hàn tổng!”

Hàn Hữu Minh nói mà không có biểu cảm gì: “Lại đây, tôi nhìn một chút.”

Tô An lấy dũng khí, bước tới bên cạnh Hàn Hữu Minh.

Hàn Hữu Minh ngồi ở trên ghế uống rượu, nói: “Quỳ xuống.”

Không khí xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nước mắt nhục nhã của Tô An bắt đầu tràn mi: “Hàn tổng…”

Hàn Hữu Minh nói: “Cậu muốn đứng thì biến ra chỗ khác đứng cho đã.”

Tô An hít sâu một hơi, đem nước mắt nín trở lại, cúi đầu quỳ xuống trước đầu gối Hàn Hữu Minh: “Hàn tổng…”

Hàn Hữu Minh nói: “Tôi nghe nói cậu muốn cái quảng cáo này sao?”

Phía sau lưng Tô An lập tức cảm nhận được ánh mắt đố kị của những thực tập sinh khác, cậu kiên trì nhỏ giọng nói: “Dạ… Hàn tổng…”

Hàn Hữu Minh hỏi: “Tại sao?”

Tô An nói: “Tôi cần tiền.”

Hàn Hữu Minh nâng mặt cậu lên, nói: “Cái quảng cáo này, cậu có thể lấy được bao nhiêu tiền chứ?”

Tô An nghẹn ngào nói: “Tôi… Tôi không biết… Hàn tổng… Nhưng mà tôi cần tiền… Cần rất nhiều tiền…”

Hàn Hữu Minh nói: “Theo tôi, mỗi tháng cho cậu mười vạn, có phải là lời hơn so với cái quảng cáo này không?”

Mấy nhóm thiếu niên thông thường sẽ từ chối điều kiện này.

Bây giờ thiếu niên thiếu nữ đều thông minh lắm rồi, một cái quảng cáo có rating cực cao thì lợi hơn rất nhiều so với chuyện bị bao dưỡng.

Hàn Hữu Minh chờ thiếu niên xinh đẹp này trả giá với hắn.

Nhưng mà Tô An ở trong tay hắn khóc một chút, nghẹn ngào hỏi: “Hàn tổng… Tôi… Tôi có thể ứng tiền trước được không…”

Hàn Hữu Minh thật sự sững sờ một lúc.

Tô An khóc đến mức thở không ra hơi: “Tôi… Hu hu… Tôi cần rất nhiều tiền… Bây giờ… Hu hu… Bây giờ cần ngay lập tức…”

Hàn Hữu Minh trầm mặc một lát, nói: “Đêm nay về với tôi, xem biểu hiện của cậu rồi tính tiếp.”

Bạn đang đọc truyện tại truyenhdt.com

Năm đó, cha mẹ Tô An gặp phải tai nạn xe cộ, cha cậu tử vong tại chỗ, mẹ cậu thì gãy xương sống và tổn thương gan, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chờ thật nhiều thật nhiều tiền mới có thể cứu chữa.

Tô An ngồi trên đùi người đàn ông xa lạ, lau nước mắt do uống nhiều rượu mà tràn mi, bộ dạng say khướt bị kim chủ mang về nhà.