Chương 17.7

Anh im bặt, Giang Luyến không hề phát hiện, sự chú ý của cô ở câu trước.

Nghe lời.

Anh lại bắt cô nghe lời.

Giang Luyến trong lòng khẽ động, nhớ tới lần trước cô không nghe lời, kết quả thiếu chút mất liên lạc.

Cô đè nén nhịp tim, cố ý không kiên nhẫn nói, "Vậy lúc em không đi cũng có thể gọi điện thoại cho anh sao?".

Trần Tri Ngôn không trả lời ngay, ánh mắt lướt qua mặt cô, rơi vào trong khoảng không, có vẻ hơi bối rối.

Hô hấp Giang Luyến đều nhẹ nhàng, cố gắng làm cho mình có vẻ lơ đãng.

Vài giây sau, Trần Tri Ngôn nói: "Có thể".

-

Tắm rửa xong đứng ở ban công, mở nửa cửa sổ, Trần Tri Ngôn nghịch bật lửa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bóng đêm như nước, Nam Giang xuyên qua, ánh đèn ven sông lốm đốm giống như trường long chiếm cứ trong bóng tối, ở trên cao nhìn xuống, có loại cảm giác hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.

Anh thích loại cảm giác khống chế này.

Nói cách khác, anh không thích mất kiểm soát, mất kiểm soát dưới bất kỳ hình thức nào.

Trần Tri Ngôn bật lửa lên, ngọn lửa màu lam lay động trong gió, mắt thấy sắp tắt, "bốp" một tiếng, nắp máy khép lại.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, tâm trạng bập bùng theo ngọn lửa.

Anh lại mang người trở về.

Ma xui quỷ khiến.

Trong đầu anh toát ra mấy chữ này.

Nghĩ đến vừa rồi, cô gái nhỏ tắm rửa xong, mặc quần áo ở nhà của anh chạy loạn khắp nơi, làm ổ ở trong sô pha vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem chương trình giải trí, còn thường cười ra tiếng, lúc bị anh thúc giục đi ngủ còn không quên vui vẻ chạy tới cùng anh nói "Ngủ ngon".

……

Trần Tri Ngôn đột nhiên có ảo giác - - hình như phải như thế này.

Mà một giây sau, anh liền ý thức được không đúng.

Thoạt nhìn không có gì không ổn, kì thực chỗ nào cũng không ổn.

Anh có vô số loại biện pháp có thể đem Giang Luyến an bài cho tốt, thay vì đưa cô về “nhà” như cô gọi anh.

Anh ở Giang Thành cũng không chỉ có một chỗ này, nhưng anh lại bình yên ở lại, cùng một nhà với cô, chúc ngủ ngon.

Những thứ này đều có thể không cần phát sinh, nhưng anh đã không ngăn chặn nó và để cho tình hình phát triển theo chiều hướng gần như không thể kiểm soát được.

Một trong những nguyên tắc giao tiếp của người trưởng thành: Khoảng cách an toàn một khi bị đột phá, sẽ rất khó lùi lại.

Sương mù dâng lên, bóng đêm ngoài cửa sổ càng đậm, cảm xúc trong mắt người đàn ông đang quay cuồng trong bóng tối.

Hồi lâu sau, tiếng "bốp", ngọn lửa màu lam bùng lên, Trần Tri Ngôn cúi đầu, ánh lửa đỏ tươi vừa sáng vừa tắt, sương khói mỏng manh bay lên không trung, rất nhanh lại tiêu tán trong không khí.

-

Ngày hôm sau, Giang Luyến không biết Trần Tri Ngôn đi lúc nào, lúc cô thức dậy trong nhà đã không có ai, trên bàn cơm đặt bữa sáng đóng gói tới, bên cạnh để lại một tờ giấy, bảo cô liên hệ tài xế đưa cô về trường học.

Giang Luyến cầm tờ giấy lật qua lật lại mấy lần.

Không thể không nói, chữ cũng như người, chữ của Trần Tri Ngôn hạ bút mạnh mẽ, ngòi bút rộng rãi, trong ổn định có lực.

Giang Luyến từ nhỏ đi theo ông ngoại Tưởng Văn Quang học thư pháp, đối với người viết chữ đẹp có hảo cảm tự nhiên.

Nhưng sao không trực tiếp nói với cô, còn phải viết giấy, quê mùa... Giang Luyến không hài lòng, cô cố ý dậy sớm, muốn cùng anh ăn điểm tâm.

May mắn tối hôm qua có thêm wechat, cô chụp một tấm ảnh vào tờ giấy, mở wechat gửi cho Trần Tri Ngôn.

P/s: [Đã nhận rồi!]

Qua hơn nửa ngày, Trần Tri Ngôn mới trả lời: [Ừ]

Ngay cả một dấu chấm câu cũng không có.

Giang Luyến lại gửi một biểu cảm đáng yêu.

Sau đó Trần Tri Ngôn không trả lời nữa.

-

Trong trường nghỉ lễ Quốc khánh cơ bản đều trống không, Giang Luyến trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc.

Đi ngang qua trước cửa ký túc xá Tống Lăng Lăng thì phát hiện cửa đang hé mở, cô gõ cửa thăm dò đi vào hỏi: "Tống Lăng Lăng có ở đây không?".

Một cô gái mặt tròn từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Giang Luyến rất kinh ngạc: "Hôm qua cô ấy về nhà rồi, không phải cùng cậu về sao?".

Hai năm nay mọi người đều biết Tống Lăng Lăng vẫn cùng Giang Luyến về nhà.

"Hả?". Giang Luyến kinh ngạc không thôi, "Không phải, hôm nay em mới về nhà".

"Kỳ lạ, hôm qua cô ấy nói cùng bạn về nhà, tôi còn tưởng là cậu". Cô gái nhún vai nói.

Giang Luyến lật di động, xác định Tống Lăng Lăng không nói cho cô biết.

Cô trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Lăng Lăng: "Chị đã về nhà rồi à?".

Giọng Tống Lăng Lăng rất nhỏ, dường như không tiện lắm: "Xin lỗi Luyến Luyến hôm qua điện thoại di động của chị hết pin, đến ký túc xá tìm em, nhưng không thấy em, chị lo lắng ba chị, sốt ruột nên về trước".

Giang Luyến: "À, không sao đâu, đúng rồi, chú Tống thế nào rồi?".

Tống Lăng Lăng: "Không sao, cám ơn Luyến Luyến".

Giang Luyến yên tâm, cúp điện thoại trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, thu dọn một nửa Tưởng Chỉ gọi điện thoại tới, nói chân Tống Chí Thành bị thương, hôm nay không qua được.

Giang Luyến nghi hoặc, Tống Lăng Lăng vừa rồi còn nói không có việc gì a.

Ý nghĩ chợt lóe, Tưởng Chỉ nói chờ sau khi bà và Giang Phong tảo mộ trở về sẽ tự mình qua đón cô.

Giang Luyến vội nói không cần, cô muốn tự mình ngồi xe trở về, đường sắt cao tốc nửa giờ nữa rất thuận tiện. Nhưng Tưởng Chỉ lo lắng, bảo Giang Luyến chờ tin tức của bà.

Kết quả chờ tới chờ lui, chờ được điện thoại của Tưởng Tầm.

Xuống lầu

Giống như ngữ điệu không kiên nhẫn, nói xong liền cúp máy, giống như nói thêm một chữ là có thể mệt chết hắn.

Giang Luyến oán thầm, nhưng không dám chậm trễ, từ từ chạy xuống lầu.

Ngoài cửa lớn ký túc xá ngừng chiếc G lớn màu đen, biển số xe Nam thành, dãy số 8 kiêu ngạo vô cùng.

Vừa nhìn chính là phong cách của Tưởng Tầm.

Sớm biết Tưởng Chỉ bảo Tưởng Tầm tới đón cô, chi bằng cô tự mình đi tàu cao tốc về nhà!

Giang Luyến hối hận không thôi.

"Còn không mau tới đây, lề mề cái gì". Cửa sổ xe hạ xuống, giọng Tưởng Tầm không kiên nhẫn truyền tới.

Giang Luyến không dám lề mề nữa, chạy chậm tới, vừa định vòng qua đầu xe đến ghế phụ, chợt nghe Tưởng Tầm nói: "Ngồi phía sau".

Giang Luyến tức giận lại vòng về ghế sau, nhéo nhéo hai má, bật cười, sau đó mới mở cửa xe chui vào.

Sau khi ngồi vững vàng đang muốn gọi người, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một người.

Mái tóc đen ngắn gọn gàng của anh ấy chói lóa dưới ánh nắng, đường quai hàm sắc nét và khuôn mặt nhìn rất đẹp trai..

Giang Luyến sững sờ nhìn.

"Sao không chào hỏi"Giọng Tưởng Tầm miễn cưỡng vang lên.

Giang Luyến chợt hoàn hồn, thu hồi ánh mắt, vội gọi: "Cậu nhỏ".

Mấy giây sau, Tưởng Tầm lại nói: "Còn gì nữa?".

Còn gì nữa?

Giang Luyến không kịp phản ứng, a một tiếng.

Tưởng Tầm nghiêng người quay đầu, đặt tay lên ghế phụ, miễn cưỡng nói: "Chú Trần của cháu cũng ở đây, không thấy sao?".

Giang Luyến bị anh hỏi da đầu căng thẳng, theo bản năng muốn mở miệng, nhưng ba từ "chú Trần" kẹt ở trong cổ họng, làm sao cũng nói không nên lời.

Trong nháy mắt mặt nghẹn đỏ lên.

Không nghe thấy đáp lại, Trần Tri Ngôn và Tưởng Tầm đồng thời quay đầu nhìn cô.

Bỗng dưng đối diện với đôi mắt thâm trầm của Trần Tri Ngôn, tim Giang Luyến đập rất nhanh, nhưng bên cạnh còn có Tưởng Tầm, đầu óc cô căng thẳng trống rỗng, há miệng không phát ra âm thanh.

"Sao, không nhận ra? Mới vài ngày không gặp đã quên chú Trần rồi à?". Giọng Tưởng Tầm vang lên trong xe.

Tuy rằng chỉ là trêu chọc bình thường, nhưng trong đầu Giang Liên lại có chuyện gì đó, tim đập nhanh.

"Không...".Trần Tri Ngôn đột nhiên mở miệng.

Giang Luyến da đầu nổ tung, sợ anh nói ra bọn họ tối hôm qua mới gặp qua, cái gì cũng không quan tâm, lập tức lên tiếng cắt đứt anh --

Chú Trần!

Giọng nói giòn tan vang dội của cô gái vang vọng trong xe.

Tưởng Tầm: "......".

Trần Tri Ngôn: "......".

Hai người ngồi ở hàng ghế đầu bị "chú Trần" mạnh mẽ của cô làm cho sửng sốt, trong xe đột nhiên im lặng.

Sau khi Giang Luyến kịp phản ứng, cả khuôn mặt đều đỏ như tôm, hận không thể chui xuống dưới ghế.

"Cũng không cần kêu thân mật như vậy...... ". Tưởng Tầm lấy lại tinh thần trước, chậc chậc nói.

"Không, không phải..."Giang Luyến giãy dụa tự cứu mình.

Tưởng Tầm càng lấy làm lạ, hoàn hồn chống lưng ghế hừ cười: "Không phải thì không phải, cháu nói lắp cái gì? Sao còn đỏ mặt?".