Chương 17.5

Còn muốn trách anh? Trần Tri Ngôn tức giận trực tiếp cười một tiếng.

Anh đau đầu, hình như rượu anh uống buổi tối giờ đã bắt đầu xộc thẳng vào đầu, anh ấn vào thái dương..

Lúc này xe đã dừng ở cửa Tây, tài xế chờ chỉ thị tiếp theo.

Trần Tri Ngôn không nói lời nào, Giang Luyến lo sợ dịch mông, cởϊ qυầи áo trả lại cho anh, sau đó kiên trì nói với Trần Tri Ngôn, "Cảm ơn anh đưa em về, em xuống xe trước".

Nói xong, cô cũng không dám nhìn Trần Tri Ngôn, mông như bị cháy, di chuyển đến bên cửa xe kéo cửa xe muốn xuống xe.

Nhưng mà một chân còn chưa chạm đất, cổ tay đã bị trói chặt.

"Chạy cái gì?". Trần Tri Ngôn hơi dùng sức kéo người về, không vui nói: "Ký túc xá đóng cửa rồi em muốn chạy đi đâu...?".

Chữ "đi" còn chưa nói xong, giọng nói đã đứt đoạn.

Giang Luyến bởi vì bị anh siết cổ tay, thân hình khống chế không vững, thoáng cái đã bị anh kéo qua.

Hôm nay Trần Tri Ngôn ngồi xe không phải Maybach mà anh thường dùng, ở giữa hàng sau không có tay vịn, Giang Luyến liền trực tiếp ngã vào đùi anh.

Mặt cô tiếp xúc gần với cặp đùi săn chắc qua lớp vải.

"……"

"……"

Hai người đều ngẩn ra.

Đầu Giang Luyến đều bối rối, còn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, thân thể theo bản năng giãy dụa, đầu cọ vào đùi người đàn ông vài cái.

Trần Tri Ngôn: "......".

Nhiệt độ không tầm thường truyền tới, Giang Luyến ngừng giãy dụa, vừa nhấc mắt liền đối diện với tầm mắt của người đàn ông.

Trong mắt hẹp dài, bóng đêm đen kịt như hóa không ra, mơ hồ có thứ gì đó đang quay cuồng.

Không đợi Giang Luyến có phản ứng, Trần Tri Ngôn nhanh chóng đẩy người lên.

"Ngồi yên!"

Thanh âm có chút trầm, cũng có chút lớn.

Giang Luyến từ bị kéo ngã đến bị đẩy lên, trước sau không quá mấy giây, cô làm sao kịp phản ứng.

Bị lớn tiếng như vậy, ủy khuất không chịu được, cô theo bản năng phồng miệng lên, lên án: "Rõ ràng là anh kéo em...".

Còn hung dữ như vậy!!

Huyệt thái dương Trần Tri Ngôn nhảy thình thịch, không nhìn cô nữa, ném cho tài xế một câu "Hồi Xuân Hi Uyển" rồi hai chân bắt chéo nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy anh không có ý muốn để ý đến mình, Giang Luyến cũng quay sang bên kia.

Hừ, không để ý tới thì không để ý tới, vậy không nói cho anh biết dì quản lý ký túc xá qua mười một giờ cũng có thể mở cửa.

-

Suốt chặng đường đều có sự im lặng.

Lúc còn chưa tới tiểu khu, Trần Tri Ngôn đã gọi dừng xe, xuống xe bảo tài xế lái xe đi.

"Còn chưa tới đâu...". Giang Luyến chỉ chỉ căn hộ phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở.

Trần Tri Ngôn không để ý tới cô, cất bước đi về phía trước.

Giang Luyến bĩu môi đi theo, trong lòng oán thầm.

Nhỏ mọn, không phải đè anh một cái sao, hơn nữa cũng không phải cô cố ý, sao lại giận lâu như vậy.

"Hoan nghênh". Âm thanh nhắc nhở của cửa hàng tiện lợi vang lên.

Giang Luyến ngẩng đầu, phát hiện Trần Tri Ngôn đứng ở cửa hàng tiện lợi chờ cô.

Oh, đi mua sắm.

Giang Luyến chậm rãi đi qua.

Trần Tri Ngôn vào cửa hàng, đi thẳng đến khu đồ dùng sinh hoạt, cầm đôi dép lê màu hồng nhạt trên giá đưa cho Giang Luyến.

Giang Luyến ngơ ngác nhìn dép lê, có chút không thể tin được.

"Còn gì muốn mua không?". Trần Tri Ngôn hỏi.

"Ồ... "Giang Luyến hoàn hồn, vội nói có.

Là muốn mua đồ cho cô!

Giang Luyến cuối cùng cũng ngừng bĩu môi và chạy xung quanh để lấy những thứ cần thiết hàng ngày.

Trần Tri Ngôn đứng trước quầy chờ, cô cầm lấy đưa cho anh.

Lấy xong đồ dùng sinh hoạt, Giang Luyến lại đi lấy chút đồ ăn vặt và đồ uống, lúc đi ngang qua tủ lạnh còn lấy hai hộp kem.

Cuối cùng bỏ vào hai túi nilon, Trần Tri Ngôn tính tiền, Giang Luyến muốn xách túi, lại bị anh ngăn lại.

Trần Tri Ngôn xách hai túi nilon đi phía trước, Giang Luyến tay không đi theo sau anh.

Gió nhẹ lướt qua mặt, côn trùng kêu từng trận. Trong tiểu khu không có ai, rất yên tĩnh, có một đôi tình nhân trẻ tuổi tay trong tay đi ở phía trước.

Đèn đường kéo bóng dáng hai người thật dài, thỉnh thoảng còn có thể chồng lên nhau.

Giang Luyến nhìn bóng dáng song song của cô và Trần Tri Ngôn trên mặt đất, trong lòng khẽ động, lặng lẽ đến gần bên cạnh anh, hai bóng dáng nhất thời liền kề sát vào nhau, giống như cũng là một đôi tình nhân thân mật.

Loại cảm giác này khiến cô rất trầm mê, không tự chủ được càng đến gần Trần Tri Ngôn.

"Lạnh không?". Trần Tri Ngôn hiển nhiên nhận ra động tác của cô, lên tiếng hỏi cô.

Giang Luyến mặc dù không cảm thấy lạnh, nhưng lại không có cách nào giải thích, đành phải nói theo anh: "Có chút".

Người đàn ông nhíu mày, tầm mắt dừng lại ở đầu vai trần trụi của cô, dừng vài giây mới dời đi, nhìn phía trước nói: "Sau này mặc nhiều một chút".

"Ồ, biết rồi...". Giang Luyến kéo dài giọng.

Tâm tình cô siêu cấp tốt, vừa đi vừa ngâm nga bài hát tiếng Quảng mà buổi tối ở quán bar nghe được, cô chỉ nhớ rõ vài câu giai điệu, liền ngâm nga tới lui lui.

"Ám muội?". Người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở miệng.

"Cái gì?".Giang Luyến không hiểu.

Trần Tri Ngôn: "Vừa rồi em hát đấy".

Giang Luyến lúc này mới kịp phản ứng, anh nói tên bài hát, có chút kinh hỉ: "Anh biết?".

Trần Tri Ngôn nở nụ cười.

Anh đương nhiên biết Lưu Đức Hoa, thầm bị ám ảnh bởi những bài hát từ nhiều năm trước vốn là tiết mục của KTV khi anh còn trẻ.