Chương 16.2

Những người không có can đảm chỉ đứng bên ngoài quan sát, còn những người có can đảm thì đến bắt chuyện.

Giang Luyến vô cùng khó chịu, liên tục nói rằng bạn trai của cô sẽ sớm đến.

Cuối cùng thật sự là phiền, kéo Lữ Nhu cùng trốn vào nhà vệ sinh.

-

Nhà vệ sinh của quán bar này được thiết kế đặc biệt bí mật, vài lối đi, rẽ tới rẽ lui.

Hơn nữa, đèn trong hành lang đã hỏng, ánh sáng rất mờ mịt.

Giang Luyến cảm thấy bụng có chút không thoải mái, sợ mùi vị nhà vệ sinh không tốt, liền bảo Lữ Nhu ở bên ngoài chờ cô, còn cố ý dặn dò cô đừng chạy loạn.

Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới sau khi cô đi ra bên ngoài không có một bóng người.

Giang Luyến tìm trong ngoài phòng vệ sinh một lần, cũng không thấy người, gọi điện thoại cũng không ai tiếp, nhất thời chóp mũi chảy mồ hôi.

Ở một nơi như quán bar, nơi mọi người đều là một nhóm hỗn tạp, ai cũng có mặt, Lữ Nhu đơn giản xinh đẹp, không nói được, lỡ như bị bắt nạt thì sao?

"Nhu Bảo?". Cô gọi suốt dọc đường.

Nhưng càng sốt ruột càng dễ loạn, quẹo tới quẹo lui, rất nhanh Giang Luyến đã không tìm được con đường kia.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu chợt lóe lên, cảm giác một giây sau sẽ hỏng mất. Giang Luyến vừa vội vừa sợ, thần kinh căng thẳng thành một đường nhỏ.

Rẽ qua một khúc cua, phía trước tối tăm xuất hiện hai bóng dáng tư thế mập mờ giao nhau, người đàn ông đặt người phụ nữ lên vách tường, cúi người hôn môi.

Ở quán bar, chuyện như vậy rất thường thấy, Giang Luyến chỉ vội vàng nhìn thoáng qua đã muốn dời tầm mắt.

Nhưng mà dư quang khóe mắt đảo qua đôi giày da nhỏ màu đỏ trên chân người phụ nữ thì đột nhiên dừng lại.

Đôi giày da dê màu đỏ nạm ngọc trai, lúc ra cửa Lữ Nhu cố ý thay, để xứng đôi với chiếc váy đỏ trên người cô.

Giang Luyến sửng sốt, tầm mắt chậm rãi nhìn lên.

Vòng eo của người phụ nữ bị bàn tay to lớn nhéo, cô bị ép chặt vào người đàn ông, cổ cô ngửa ra sau thành một hình vòng cung duyên dáng vì không thể chịu nổi sức lực của người đàn ông. Người đàn ông tùy ý cắn môi cô, màu sắc mơ hồ giữa môi họ dưới ánh sáng mờ ảo phản chiếu thẳng vào mắt Giang Luyến.

Một hình ảnh có cường độ nhất định ập đến, tác động đến thần kinh của cô.

Nhắc tới kỳ quái, cô không phải chưa từng thấy người hôn môi, hơn nữa thiếu nữ nghiện internet kiến thức rộng rãi, càng kí©ɧ ŧìиɧ trắng trợn cũng không phải chưa từng thấy qua.

Nhưng hình ảnh trước mắt lại mang đến cho cô một cảm giác kí©h thí©ɧ mãnh liệt, cô không thể rời mắt đi, hơi thở như ngừng lại trong giây lát, thậm chí cô còn không hiểu nhìn chằm chằm vào đó nửa phút.

Người đàn ông dường như nhận ra tầm mắt của cô, thoáng dời môi, nghiêng mặt, ném tới một ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Giang Luyến giật mình, lấy lại tinh thần. Máu và lý trí đồng thời chảy ngược, phẫn nộ xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, cô không chút suy nghĩ liền xông qua.

Cô vừa mới chạy được hai bước, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt. Một giây sau trời đất quay cuồng, cả người bị đè lên vai, chống lên tường.

Bóng đen bao phủ toàn thân, sau lưng là vách tường lạnh lẽo, trước mặt lại chống đỡ một thân thể cực nóng mà có sức mạnh, một lạnh một nóng, cường thế xâm nhập thần kinh yếu ớt vô cùng của Giang Luyến.

Cô còn chưa kịp giãy dụa phát ra âm thanh thì người đã ở trên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: "Đừng cử động".