Chương 14.2

Thử hỏi, ai lại không qua được đồng hồ báo thức của mình chứ?



Giang Luyến uống mấy chai bia, sức mạnh của cô tăng lên rất nhiều, đảo qua trạng thái suy sụp vừa rồi, vừa hát vừa nhảy, làm ra khí thế sân khấu biểu diễn của vạn người.

Cô ôm miro và cứ hát hết bài này đến bài khác.

Lúc đầu, mọi người đều hò reo, nhưng sau đó, ngay cả những người ngu ngốc nhất cũng nhận thấy cô có gì đó không ổn, liền hỏi Phùng Tễ: "Luyến Bảo đây là làm sao vậy? Tâm tình không tốt lắm a?".

Phùng Tễ đối với những người khác phất phất tay, nói đêm nay giải tán.

Mọi người đi rồi, cậu đi qua cầm lấy micro trong tay Giang Luyến, Giang Luyến bất mãn: "Tôi còn chưa hát xong đâu!".

Phùng Tễ không để ý tới cô, nói về nhà.

Giang Luyến nói không cần, Phùng Tễ trực tiếp đem nguồn điện tắt đi.

"Phùng Tễ!" Cô tức giận gọi thẳng tên của cậu.

Phùng Tễ lại tới dỗ cô, vừa kéo đem người trở về trong sô pha.

"Uống chút nước?"

Giang Luyến không cần, đưa tay định lấy bia trên bàn.

Phùng Tễ lúc này mới chú ý tới gương mặt cô đỏ bừng, trong ánh mắt sương mù mông lung có ý say rõ ràng.

Cậu vội vàng cướp lấy bia: "Đừng uống nữa, cậu say rồi".

Người say bình thường là sẽ không thừa nhận mình say, Giang Luyến đỏ mắt nháo còn muốn uống, Phùng Tễ bị cô nháo một thân mồ hôi, gay gắt với cô vài câu.

Kết quả chỉ thấy Giang Luyến bẹp miệng, "Ô oa" một tiếng, khóc lên.

"Mẹ kiếp!" Đôi chân của Phùng Tễ sốc đến mức mất đi nguyên tắc, cậu đặt chai rượu vào tay cô và nói: "Được rồi được rồi, cậu uống đi. Đừng khóc nữa, tôi sẽ cho cậu uống đủ".

Giang Luyến ôm bình rượu vừa uống vừa tiếp tục khóc, nước mắt rơi lộp bộp

Cô đâu phải muốn uống rượu, chỉ là trong lòng buồn bực, muốn phát tiết.

Đợi một đêm, kết quả cái gì cũng không đợi được.

Cái đồng hồ báo thức tối hôm qua đặt sai kia tựa như cọng rơm cuối cùng, phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của cô, làm cho cô ý thức được, đối với Trần Tri Ngôn mà nói, cô có thể chính là một người xa lạ.

Đối với cô "tốt", hoặc có thể nói là chăm sóc, cũng chỉ là bởi vì Tưởng Tầm nhờ vả mà thôi.

Nếu không phải có quan hệ với Tưởng Tầm, có lẽ anh cũng sẽ không liếc cô một cái.

Rốt cuộc cô lấy ảo giác ở đâu ra, cảm thấy mình có thể ỷ sủng sinh kiều rồi?

Giang Luyến nghĩ lung tung, lại bắt đầu hối hận, sớm biết vậy đã nghe lời anh, chủ động gọi điện thoại cho anh là được rồi...

Rượu làm cho đầu óc hôn mê, đem ủy khuất phóng đại.

"Ô ô ô đáng ghét muốn chết......". Cô vừa khóc vừa vỗ Phùng Tế bên cạnh muốn lau nước mắt cho cô.

"Được được được, là tôi đáng ghét, cậu đừng khóc". Phùng Tễ luống cuống tay chân, gấp đến đầu đầy mồ hôi, hận không thể đem rượu đút vào trong miệng của cô.

Nước mắt Giang Luyến đối với cậu ta mà nói quả thực là tất sát kỹ, để cho cậu hữu cầu tất ứng, từ nhỏ đã như vậy.

Khóc uống xong hai chai bia, Giang Luyến cuối cùng cũng mệt mỏi, nghiêng người tựa vào đầu vai Phùng Tễ, ợ một cái, chỉ chốc lát sau lại ngủ thϊếp đi.

"Chết tiệt...... ". Phùng Tễ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu thu dọn đồ đạc của Giang Luyến lung tung một chút, điện thoại di động nhét vào túi quần mình, ôm ngang người.

Đêm nay Phùng Tế cũng uống rượu, không có cách nào lái xe, lại không dám đem Giang Luyến đưa về nhà, dứt khoát tại câu lạc bộ trên lầu khách sạn thuê một phòng.

Sắp xếp ổn thỏa Giang Luyến ở trong phòng ngủ, anh mới vào phòng vệ sinh, tháo kính xuống, rửa mặt.

Giọt nước trên mặt còn chưa lau, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động trong túi quần vang lên thật lớn, Phùng Tễ đưa tay đi lấy kính mắt, không cẩn thận lại đem kính mắt đυ.ng rơi trên mặt đất.

"Chết tiệt". Cậu ta thầm mắng một tiếng, trước mắt mơ hồ một mảnh.

Cậu ta cận thị bốn trăm độ.

Di động vẫn còn vang, cậu lấy ra, híp mắt nghe máy, hạ giọng nói: "Alo".

Đầu dây bên kia lại không trả lời.

Anh lại "Alo" một tiếng, giọng nói bắt đầu mất kiên nhẫn: "Ai vậy?".

Vẫn không có đáp lại.

Phùng Tễ đem điện thoại di động kề sát trước mắt, phát hiện là một dãy số không có ghi chú, tưởng là điện thoại rác rưởi, vốn định trực tiếp cúp, nhưng nghĩ đến Giang Luyến cái điện thoại kia, nhẫn nại lại hỏi lần nữa là ai.

Vẫn không ai nói gì, anh nổi giận: "Đệt, không nói nữa thì cúp máy".

Ngay khi cậu ta muốn cúp máy, trong điện thoại rốt cục có đáp lại.

"Cậu là ai?". Một giọng nam trầm thấp, thành thục giàu từ tính, mặc dù cách dòng điện cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Phùng Tễ thấy anh không trả lời còn thái độ không tốt hỏi ngược lại chính mình, lửa hướng lên trên, bão táp một câu rác rưởi: "Tôi là ba anh!". Sau đó không đợi đối phương đáp lại liền dứt khoát lưu loát cúp điện thoại, đem di động nhét trở về túi quần.

Cúi người nhặt lại kính mắt, Phùng Tễ lau khô nước trên mặt, đi ra phòng vệ sinh.

Trên giường Giang Luyến hô hấp kéo dài, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, biểu hiện ngủ rất ngon.

Phùng Tễ điều đèn ngủ đầu giường cho cô, cậu nhớ ra điện thoại di động của cô vẫn còn trên người, cậu thò tay vào túi quần lấy ra hai chiếc điện thoại di động giống hệt nhau.

Một dự cảm không tốt lắm nổi lên trong lòng.

Phùng Tễ mở khóa điện thoại di động của mình, tìm trong nhật ký trò chuyện, cũng không có cuộc điện thoại vừa rồi.

Cho nên vừa rồi anh nhận điện thoại của Giang Luyến?

Anh lại nghĩ đến giọng nói của người đàn ông vừa rồi, khó chịu không hiểu còn có chút phiền não.

Ai a, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại quấy rầy.

Ngày mai nhớ bảo Giang Luyến kéo số điện thoại kia vào sổ đen.