Chương 1.4

Vốn dĩ anh là ứng cử viên sáng giá nhất để đưa Tiểu Phụng Cơ đi, nhưng lại xui xẻo đến mức tắt máy mấy lần sau khi gọi cho cô, cô không biết anh đã đi đâu.

Hiện tại cũng chỉ còn lại một người, cậu nhỏ làm việc ở Bắc Kinh, Tưởng Tầm.

Giang Luyến gãi gãi tóc, chậm chạp không ấn được số điện thoại.

Cô sợ Tưởng Tầm, tựa như chuột sợ mèo.

Tưởng Tầm có thể nói là bóng ma thời thơ ấu của cô.

Thế hệ này của hai nhà Giang Tưởng chỉ có một cô gái là Giang Luyến, cho nên cô ở nhà gần như đều đi ngang, không ai không cưng chiều cô, duy chỉ có Tưởng Tầm là ngoại lệ.

Tưởng Tầm chỉ lớn hơn cô mười tuổi, từ nhỏ đã thích khi dễ cô, lấy việc làm cô khóc làm niềm vui, chỉ cần phạm sai lầm trong tay anh, bị phạt là tất nhiên, ai cầu xin cũng vô dụng, nói không chừng còn bị đánh vào lòng bàn tay, đặc biệt nhẫn tâm máu lạnh.

Cho nên Giang Luyến cho tới bây giờ đều trốn tránh anh, không đến vạn bất đắc dĩ, cô sẽ không chủ động liên lạc với Tưởng Tầm. Có thể nhớ kỹ số điện thoại của anh cũng là bởi vì số điện thoại của anh thập phần kiêu ngạo, liên tiếp 8 cùng 6, muốn không nhớ được cũng khó.

Cô len lén trốn học đi theo đuổi ngôi sao, hiện tại muốn đem nhược điểm có sẵn này đưa đến trong tay Tưởng Tầm, chỉ là suy nghĩ một chút, Giang Luyến cũng muốn khóc lên.

Tưởng Tầm sợ là muốn đánh gãy chân cô.

Nhưng tình thế không phụ lòng người, cô cũng không thể ở đồn công an một đêm. Dưới sự thúc giục của cảnh sát, cô kiên trì gọi điện thoại cho Tưởng Tầm.

Quả nhiên, Tưởng Tầm nghe cô nói xong chuyện đã xảy ra, chỉ cười lạnh một tiếng, bảo cô "chờ".

Cúp điện thoại, Giang Luyến cảm thấy tuyệt vọng.

Cô cảm thấy mình đang "chờ chết".

Dưới sự mệt mỏi gấp đôi về tinh thần và thể chất, cô dựa vào ghế ngủ thϊếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, mơ hồ nghe thấy cảnh sát gọi tên cô.

"Giang Luyến, người nhà cô tới đón cô".

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, một bóng đen từ xa đến gần đi tới trước mặt cô, che khuất phần lớn ánh sáng.

Giang Luyến buồn ngủ mông lung, còn chưa thấy rõ người trước mắt đã vội vàng gọi một tiếng "Cậu nhỏ", tỏ vẻ nhu thuận.

Không có câu trả lời.

Giang Luyến thầm nghĩ xong đời.

Không nói gì, bỏ mặc, thờ ơ lạnh nhạt, đây là thói quen trước khi Tưởng Tầm nổi giận, thời gian trầm mặc càng dài, liền cho thấy hắn càng tức giận.

Lần này cô cũng không dám nhìn mặt anh, ôm lấy eo anh trước khi anh tức giận, vùi đầu vào trong ngực anh, nức nở làm nũng: "Cậu nhỏ, từ từ nhớ cậu lắm".

Thanh âm mềm mại, âm cuối kéo dài thật dài, giống như kem thơm sữa bốn phía dần dần hòa tan, cuối cùng biến mất trong khoang răng.