Chương 10.1: Chị ấy là bạn gái của anh sao?...

Trở lại nhà, Giang Luyến mượn mùi thuốc lá, rượu trên người muốn tắm, trước tiên chui vào nhà vệ sinh.

Tắm xong đi ra, thấy Trần Tri Ngôn ngồi trên sô pha trong phòng khách cúi đầu xem điện thoại. Cô đứng ở cửa rối rắm bất định, muốn đi qua, nhưng lại cảm thấy mất mặt.

Cô luôn xấu hổ trước mặt Trần Tri Ngôn, cô gần như tuyệt vọng.

Nhưng không đợi cô đó dự lâu, Trần Tri Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, mở miệng gọi cô: "Lại đây".

Giang Luyến lề mề đi qua.

"Mạng không dây đã kết nối". Trần Tri Ngôn đưa di động cho cô.

Giang Luyến lúc này mới phát hiện trong tay anh chính là điện thoại di động mới của cô, cao hứng nhận lấy, thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh.

Hai người gần nhau, cô tắm rửa xong không sấy khô tóc, đuôi tóc nửa ướt còn nhỏ nước, trong lúc lắc lư dính vào tay áo Trần Tri Ngôn, vải tối màu thấm ướt một miếng.

Hơi nóng sau khi tắm nhè nhẹ truyền tới, mùi nước tắm vốn quen thuộc từ trên người Giang Luyến tản mát ra, cũng trở nên không giống nhau lắm, trong không khí giống như là nhiều hơn vài phần vị ngọt.

Trần Tri Ngôn bình tĩnh dịch sang bên cạnh.

Giang Luyến nghịch điện thoại, không phát hiện.

Cô phát hiện trong danh bạ điện thoại di động đã lưu số tên là Trần Tri Ngôn.

"Đây là điện thoại của anh sao?".

Giang Luyến có chút vui sướиɠ hỏi.

Trần Tri Ngôn gật đầu: "Có việc thì gọi điện thoại cho tôi".

Không có việc gì có thể gọi cho anh không?

Giang Luyến ở thời điểm này đầu óc xoay chuyển thật nhanh, đáng tiếc không có can đảm hỏi ra, chỉ nhu thuận nói "Được".

Lại lật wechat, một ngày cắt đứt liên lạc, trong wechat lưu rất nhiều tin tức, cô vội vàng lật một vòng, chọn vài câu trả lời quan trọng.

Có một chị em hẹn cùng đến xem buổi biểu diễn của Giang Minh, gửi cho cô vài giọng nói. Giang Luyến mở ra, đặt ở bên tai, kết quả không biết chuyện gì xảy ra, thanh âm trực tiếp phát ra ngoài.

[Chị ơi, chị có ở đây không? Em đã đến nơi rồi, hãy đến tìm em, em ở XXXX]

Trong phòng yên tĩnh, âm thanh đặc biệt đột ngột, Giang Luyến vội vàng cắt đứt, sau đó giải thích với Trần Tri Ngôn: "Em vốn đã hẹn với bạn bè tối nay đi xem biểu diễn, nhưng vé vào cửa bị mất trong vali, không đi được".

Trần Tri Ngôn gật đầu, không nói gì.

"Em ấy còn chưa biết, đang đợi em, em nói với em ấy một tiếng". Giang Luyến nói xong, cúi đầu đánh chữ.

"Buổi biểu diễn gì? "Trần Tri Ngôn đột nhiên hỏi.

Giang Luyến không ngờ anh lại hỏi câu này, sửng sốt một chút mới nói: "Buổi biểu diễn của Tạ Chuẩn".

Rất hiển nhiên, Trần Tri Ngôn chưa từng nghe nói qua người này, nhíu mày. Giang Luyến mở điện thoại tìm được giới thiệu, đưa cho anh xem.

Trần Tri Ngôn thấy cô đưa di động tới, anh không đưa tay ra nhận mà nghiêng người về phía trước và liếc nhìn tay cô.

Gương mặt trẻ trung, là diện mạo rất được cô gái trẻ yêu thích.

Giang Luyến rõ ràng cũng rất thích, vừa nhìn thấy ảnh chụp liền ánh mắt tỏa sáng, theo thói quen nói: "Có đẹp trai hay không!"

Trần Tri Ngôn liếc nhìn cô gái đang hưng phấn, không nói gì.

Giang Luyến cầm di động si ngốc cười vài tiếng mới nhận ra không ổn.

Hả? Cô ấy đang làm gì vậy? Khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt Trần Tri Ngôn?

Giang Luyến hối hận không thôi, vội vàng sửa chữa, xấu hổ cười nói: "Nhưng anh ấy không đẹp trai bằng anh".

Trần Tri Ngôn sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc mấy giây, ánh mắt nhìn cô không rõ.

Vài giây sau Giang Luyến mới kịp phản ứng mình nói cái gì, nhất thời lỗ tai nóng lên, cô sắp nghẹt thở vì não co giật.

Cô cảm thấy mông mình như bốc cháy, có chút ngồi không yên, cô em gái tình cờ gửi lời mời bằng giọng nói, cô đứng dậy ôm điện thoại chạy về phòng ngủ.

Trần Tri Ngôn chống tay lên đầu gối, nhìn theo bóng lưng , khẽ cười.

-

Buổi chiều Trần Tri Ngôn đúng hẹn đưa Giang Luyến đến phòng thương mại làm thẻ, bởi vì không có chứng minh thư, không thể bổ sung thẻ ở nơi khác, cuối cùng chỉ có thể dùng chứng minh thư của Trần Tri Ngôn làm thẻ mới, tạm thời dùng trước.

Ra khỏi phòng thương mại, Giang Luyến liên tục hắt xì hai cái.

Tối hôm qua trời đổ mưa to, hôm nay nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống, chiếc váy lụa không tay Giang Luyến mặc trong gió lạnh có vẻ rất mỏng manh.

Trần Tri Ngôn nhíu mày.

Không cần đến công ty, anh cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, không có áo khoác dư thừa cho cô.

Anh tiến lên hai bước và đứng ngược gió.

Cũng may không bao lâu tài xế liền lái xe tới.

Vừa lên xe, Trần Tri Ngôn đã nói địa chỉ.

-

Lúc Tống Du bị trợ lý gọi từ dưới lầu xuống có chút kinh ngạc.