- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác
- Chương 96: Chương 96
Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác
Chương 96: Chương 96
Làm sao có thể không sợ hãi, Duyệt vương phi vừa mới nãy còn ngủ say, nhưng bây giờ lại nằm ở trên giường cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mặt không có chút máu, làm cho bọn họ cảm thấy kinh khủng nhất chính là, trên thân thể của nàng, lúc này còn có một nam nhân cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nàng, nam nhân kia tất cả mọi người đều biết, chính là nghĩa tử của Tể tướng Hứa Như Phong – Hứa Minh.
Tư thế hai người khi chết là cùng giao cấu, tình hình mờ ám như vậy, bị bọn họ nhìn thấy, đến lúc đó cho dù có mười cái đầu cũng không đủ cho Hứa Tể tướng gϊếŧ người diệt khẩu a.
Đường Đường thấy nhiệm vụ hoàn thành, đang chuẩn bị thoát đi, nhưng mà, bởi vì tiếng súng của nàng, mang đến một đám đại nội cao thủ bao vây tấn công.
Nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy hơn mười cẩm y vệ cầm trường kiếm trong tay hướng nàng bổ tới, trong lòng thầm kêu một câu chết tiệt, Đường Đường lập tức xoay người qua hướng khác chạy đi. Chẳng qua, nàng bất quá mới chạy nửa phần chung, đã bị cẩm y vệ xuất hiện chặn lối đi.
“Là các ngươi tự tìm cái chết, không phải ta lạm sát kẻ vô tội nga.” Đường Đường khóe miệng lộ ra một nụ cười xinh đẹp, sau đó nâng súng lên hướng người liên quan trước mặt bắn tới.
Chưa từng gặp qua vũ khí như vậy, những cẩm y vệ kia làm sao biết phòng ngự như thế nào, toàn bộ đều trúng đạn ngã trên mặt đất. Những cẩm y vệ phía sau Đường Đường thấy thế, lập tức tản ra, sau đó lại từ bốn phương tám hướng hướng Đường Đường tập kích tới.
Đường Đường biến sắc, nhón mũi chân một cái xoay xung quanh, súng trong tay theo thân thể của nàng dao động, đạn hướng bốn phía vọt tới, động tác tao nhã phi thường.
Vài tên đại nội cao thủ không rõ ràng lắm đây là thứ ám khí gì, khe hở khi đạn bắn bay tới ào ào cầm kiếm ngăn cản, nhưng mà, tốc độ cực nhanh, uy lực to lớn cũng là thứ bọn họ không lường trước được, đạn xát qua thanh kiếm phát ra tiếng kim loại chói tai mà bén nhọn, những tia lửa bắn tung tóe như pháo hoa rực rỡ bầu trời đêm tăm tối khiến người ta trở tay không kịp, ngay cả thời gian trong nháy mắt cũng không tính, đạn khảm vào trong ngực người kia, máu đỏ tươi bắn ra, đem ánh mắt của nàng nhuộm một phiến đỏ tươi.
Lại vài người bị đạn bắn trúng lăn xuống mái nhà, chỉ nghe âm thanh xương cốt rạn nứt, có thể tưởng tượng rơi xuống có bao nhiêu thảm.
Đánh nhau trên nóc nhà cũng không vì thắng lợi nho nhỏ của Đường Đường mà kết thúc, ngược lại, người gia nhập trong trận chiến lấy nhiều khi ít này ngày càng nhiều.
Đường Đường một bên ứng phó cao thủ chặn trước mặt, một bên còn chịu khó nghe ngóng tình hình bốn phía, lúc nàng nhin xuống bên dưới, mấy trăm binh lính đã bao vây toàn bộ Phượng Tê cung, nàng trong lòng cười lạnh.
Muốn vây khốn nàng? Không dễ như vậy.
Nàng lộn người vài cái ngược ra sau, đem bốn đại nội cao thủ còn sót lại ném ở sau người, sau đó tay đến thắt lưng vừa kéo, một loạt đạn bị rút ra, tiếp theo rất nhanh lên đạn, cước bộ dừng lại, sau đó xoay người, đối mặt với những cao thủ cẩm y vệ đuồi theo cười ha hả, ngang nhiên lên nòng không do dự bắt đầu hướng bọn họ bắn điên cuồng.
Những cao thủ cẩm y vệ kia không ngờ được Đường Đường lại đột nhiên xoay người, vô số đạn điên cuồng hướng bọn họ bắn xuyên qua, mấy người né tránh không kịp, đều trúng đạn bỏ mình.
Đem toàn bộ cao thủ trên nóc nhà giải quyết, Đường Đường nhìn xuống dưới cười tủm tỉm, đám thị vệ kia nhìn thấy chỉ có thể giương mắt ếch.
Ngay khi Đường Đường cười lớn hả hê chuẩn bị rút lui, bỗng nhiên, sau lưng nàng đau xót, thân thể đột nhiên lảo đảo, dưới chân vừa trượt, từ trên nóc nhà rơi xuống.
Trong lúc rơi xuống, ánh mắt đảo qua cây ngô đồng đồ sộ cách đó không xa, nàng nhìn thấy một hồng y thiếu niên tay đang giương cung, mắt sáng như đuốc đang nhìn nàng chằm chằm.
“Xú tiểu tử, ám toán ta.” Nàng trong lòng mắng chửi một câu, thân thể rơi thật mạnh trên mặt đất, phát ra một tiếng rên, nàng theo quá tính quay mình, sau đó tay phải hướng sau lưng tìm kiếm, nàng biết, mình lúc này đây là vẻ vang trúng tiễn.
Những thị vệ kia thấy nàng bị thương, cũng ùa lên, muốn bắt nàng.
Thế nhưng, Đường Đường là ai? Nàng đâu thể dễ dàng khuất phục. Những thị vệ kia chậm rãi đến gần nàng, nàng cắn chặt răng, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, cầm súng vác trên vai, xoay sang những người đang hướng nàng đi tới mà bắt đầu bắn mãnh liệt, trong lúc nhất thời, những thị vệ đang bổ nhào tới giống như bị rút xương đều đồng loạt ngã xuống, nàng một thân đầy máu tươi, trên mặt cũng thế.
Những thị vệ phía sau thấy Đường Đường lợi hại như vậy, cũng không dám bước tới, một đám đều ngươi xem ta, ta nhìn ngươi.
Lúc này, hồng y thiếu niên đứng trên cây phía trước kia không biết khi nào đã nhảy xuống, hắn từ bên trong đám đông bước ra, đi đến trước mặt Đường Đường: “Ta muốn đấu với ngươi.”
“Đấu với ta? Được.” Đường Đường cười lạnh, đơn độc đấu với nàng, cho dù nàng hiện tại bị thương, có súng trong tay, nàng cũng không sợ.
Hồng y thiếu niên kia quay đầu hướng những thị vệ kia biểu lộ sắc mặt, toàn bộ mọi người đều lui ra xa nơi vây bắt.
“Mời.” Hồng y thiếu niên làm ra một động tác mời Đường Đường ra chiêu trước phi thường khí khái, Đường Đường cũng không khách khí, xoay súng đối hồng y thiếu niên chính là điên cuồng bắn.
Nàng vừa nổ súng vừa lẩm nhẩm trong lòng, là ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, không liên quan đến ta.
Viên đạn giống như sinh ra ánh mắt hướng người hồng y thiếu niên vọt tới, hồng y thiến niên kia không tránh không né, hắn tiếp được những viên đạn sinh sôi nảy nở kia, sau đó từ bên hông rút ra một nhuyễn kiếm hướng Đường Đường chem. Tới.
“Dị thường như vậy? Ngươi mặc áo chống đạn?” Đường Đường cảm giác hắn không mảy may trúng đạn ngã xuống, vẻ mặt nhất thời hoảng hốt, tâm bắt đầu không ngừng trầm xuống.
Hồng y thiếu niên cũng không quan tâm nhiều như vậy, trên mặt hắn đường nét rõ ràng, giống như nhuộm băng sương vạn năm, lạnh lùng không manh theo một tia hứng thú. Nếu trong tay hắn lúc này cũng cầm một khẩu súng như Đường Đường, thì Đường Đường nhất định sẽ cho rằng hắn là chiến sĩ tương lai.
Để cho khí thế từ thanh kiếm của hắn chém đến gần, đại não Đường Đường lập tức phản ứng, trước khi kiếm của hắn chém tới đầu nàng, nàng hiểm hiểm tránh đi, một chút tóc xanh bị chém rơi.
Không nghĩ tới đối phương lợi hại như vậy, sắc mặt Đường Đường khó xem dị thường, nàng cố nén đau nhức sau lưng, bởi vì mất máu quá nhiều mà môi có phần trở nên trắng bệch, sau đó giơ chân lên đá vào ngực hồng y nam tử kia.
Hồng y nam tử hơi nghiêng người, tránh thoát một cước của Đường Đường, một tầng biểu tình lạnh lùng trên mặt như cũ không thay đổi, nhuyễn kiếm hắn nắm chặt trong tay trực tiếp hướng trước ngực Đường Đường đâm tới. Mày Đường Đường nhíu lại, súng cầm chắc trong tay đưa lên trước ngực ngăn cản, sau đó xoay người một cái, thoát được dây dưa với nhuyễn kiếm trong tay hắn, tay phải rất nhanh với lấy kim trâm đang gài trên tóc, tóc đen trong trời đêm bay lượn, trong lúc nhất thời ánh mắt hồng y thiếu niên bị mê hoặc, Đường Đường chớp lấy thời cơ, nâng súng trong tay, “Đát đát” hai tiếng vang, viên đạn ghim vào cánh tay hồng y nam tử, lực đánh vào thật lớn khiến thân thể hắn lảo đảo, tay cầm kiếm run run, sau đó liền nhìn thấy máu tươi nhuộm tay áo hắn một màu hồng sắc như lửa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác
- Chương 96: Chương 96