Chương 91: Chương 91

“Hoàng huynh gọi ta sang đây, là đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhận biết những người này xong, Đường Đường trở lại vấn đề chính.

“Là thế này, từ trong kinh thành vừa mới truyền ra tin tức, nói phụ hoàng chuẩn bị sắc lập tân quân.” Vũ Văn Vô Ki vẻ mặt thoáng tối, sau đó mở miệng nói.

“Sắc lập tân quân? Duyệt vương bức vua thoái vị?” Đường Đường biết sự tình hiện tại dường như phiền toái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mày cũng hơi nhíu lại.

“Phụ hoàng hiện giờ bệnh tình nghiêm trọng, sợ là vô lực phản kháng.” Vũ Văn Vô Ki nói xong, trong mắt hiện lên một tia bi thương.

“Chỉ là bệnh nặng thì cũng được, nếu là đã khuất dương giang mới sợ. Đến lúc đó Duyệt vương tùy tiện đưa ra một mảnh giấy, trên viết sắc lập hắn làm Tân hoàng, phế bỏ Thái tử, cũng nói là di chiếu trước khi Hoàng thượng lâm chung, đến lúc đó thì phiền phức lớn.” Đường Đường tiếp lời.

“Lời Công chúa cực kì chí lí, hiện giờ Duyệt vương ép buộc thiên tử lệnh chư hầu, Hoàng thượng ở trong tay hắn sinh tử còn không biết, nếu hắn tùy tiện tự mình nghĩ một đạo thánh chỉ, tiếp đó đóng ấn ngọc, cũng có thể nói là chỉ Hoàng thượng hạ.” Trương Thanh Viễn nhìn Đường Đường ánh mắt tán thưởng, sau đó nói tiếp.

“Vậy việc này nên làm như thế nào mới tốt?” Mày Vũ Văn Vô Ki khẽ cau lại, hắn nhìn về phía Đường Đường cùng Trương Thanh Viễn.

“Trước phải xác định được phụ hoàng còn sống hay không, hắn có thể ép buộc thiên tử lệnh chư hầu, như vậy trái lại, nếu như phụ hoàng băng hà, là lúc hắn đăng cơ, chúng ra xuất ra thứ gì chứng thực phụ hoàng là hắn hại chết, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận đuổi hắn xuống đài, cái hắn gọi là di chiếu kia liền trở thành chiếu chỉ chính hắn ngụy tạo, người trong thiên hạ cũng sẽ không tin tưởng hắn.” Trong đầu Đường Đường nghĩ làm thế nào để con tin trong tay Duyệt vương biến thành bom hẹn giờ, hiện giờ xem ra, biện pháp này là biện pháp tối hữu hiệu nhất.

“Hoàng muội diệu kế. Chỉ là, nếu khởi binh đến đoạt vị, lúc đó sợ sẽ tử thương nghiêm trọng, nội loạn như vậy, khó tránh khỏi không dẫn tới ham muốn của Tĩnh quốc, cái gọi là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi đi.” Vũ Văn Vô Ki nói xong, khuôn mặt lại chuyển hướng về Trương Thanh Viễn bên cạnh: “Thiển miên tiên sinh nghĩ sao?”

“Hồi Thái tử điện hạ, thảo dân cho rằng kế sách của Công chúa thật kỳ diệu, bất quá, đó là bước đường cuối cùng có thể đi sau khi không còn con đường nào khác, cá chết lưới rách. Thảo dân tán thành với cách nghĩ của Thái tử điện hạ, tốt nhất là không uổng người nào, đem việc này bình tĩnh giải quyết.” Trương Thanh Viễn cuối đầu suy nghĩ chốc lát, mới nói.

Lời này hắn nhắc nhở Đường Đường, nàng nhớ tới mục đích ban đầu của mình, không phải là muốn phát động chiến tranh, đem việc này hòa bình dàn xếp sao?

“Vậy như thế nào mới không uổng người nào, êm dịu giải quyết chuyện này?” Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy không có biện pháp tốt, liền ngẩng đẩu nhìn về phía Trương Thanh Viễn.

“Trong triều bá quan đều biết, Duyệt vương điện hạ cũng không có tài trị quốc, hắn thống lĩnh quân đội là nhất tuyệt, mà lại đối với Hoàng thượng một lòng trung tâm, chính vì vậy mới chiếm được sủng ái cùng tín nhiệm của Hoàng thượng, đem hơn một nửa binh mã Đại Vũ giao cho hắn thống lĩnh. Chẳng lẽ điện hạ không thấy kì quái, vì sao Duyệt vương điện hạ vốn chỉ lưu luyến chiến trường đột nhiên lại nảy sinh ham muốn ngôi vị Hoàng đế, hơn nữa còn đại nghịch bất đạo đem Hoàng thượng giam lỏng, đem toàn bộ kinh thành phong tỏa.” Trương Thanh Viễn nói xong, đem ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Vô Ki nói: “Chắc hẳn điện hạ trong lòng có lẽ là có đáp án chứ.”

Vũ Văn Vô Ki nghe vậy, nét mặt biến đổi, hai tay gắt gao nắm thành quyền.

“Đáp án là gì?” Đường Đường có phần không hiểu rõ, nàng phi thường tò mò bọn họ rốt cuộc đang nói bí ẩn gì.

“Công chúa điện hạ cũng biết, một người vốn là người không quan tâm đến quan trường nếu như đột nhiên theo đuổi chính trị, sẽ là có nguyên nhân gì?” Trương Thanh Viễn cũng không nói thẳng, chỉ hỏi lại Đường Đường.

“Kia rất đơn giản, hoặcchính là mình đột nhiên cảm thấy theo đuổi chính trị có tiền đồ, vì chính mình về sau không bị đói chết, cho nên lựa chọn việc chính mình không thích. Hoặc chính là bị bái cha mẹ hoặc người thân.” Đường Đường không chút suy nghĩ nói.

Đợi hồi lâu, nàng liền thấy Trương Thanh Viễn khuôn mặt mỉm cười cùng Vũ Văn Vô Ki biểu tình có phần suy sụp.

Duyệt vương tự nhiên là không cần lo lắng hắn sau này sẽ đói chết, lại có thể bị Vũ Văn Vô Ki sau khi lên ngôi loại trừ, tình cảm huynh đệ bọn họ trước đây thẳng thắn nhưng cũng còn hòa thuận, mà Hoàng thượng rất đắc ý hai vị hoàng tử, cho nên, lúc trước muốn tìm một nguyên nhân hành động soán vị, hẳn là không có khả năng. Như vậy, nguyên nhân chân chính nhất định do người thứ hai, tâm nguyện chính hắn cũng không phải như vậy, mà là bách Vu mỗ một loại áp lực, lại có thể nói, là mỗ ta bị người xúi giục mới có thể mất lý trí gây nên chuyện nghịch thiên như vậy.

Chẳng lẽ, là bởi vì . . . . .

Đường Đường đột nhiên nâng mắt nhìn về phía Thái tử điện hạ, lòng của nàng đã có câu trả lời.

Mạc Ngôn nghe xong lời Đường Đường, cũng cúi đầu suy nghĩ thật lâu, rất nhanh, nàng cũng hiểu rõ đây là chuyện gì, nàng toàn thân chấn động nhìn về phía Vũ Văn Vô Ki.

“Hoàng muội, có không cảm thấy vi huynh quá tàn nhẫn?” Vũ Văn Vô Ki nhìn về phía Đường Đường thần tình bất đắc dĩ, trong ánh mắt hắn xẹt qua một tia đau thương.

“Thái tử ca ca, người làm đại sự, nhất định phải không câu nệ tiểu tiết. Đã biết là sai lầm, sớm nhận thức mới là cách làm đúng đắn nhất, nếu lòng dạ nhân từ không dứt khoát, đến ngày sau gây thành đại họa kia mới là cái không nên to lớn chứ.” Đường Đường tiến lên một bước bắt lấy tay Vũ Văn Vô Ki nói.

“Ha ha, hảo một cái thành đại sự người không câu nệ tiểu tiết, xem ra lời đồn dân gian dành cho Công chúa thật cũng không phải toàn bộ đều vô căn cứ. Thân là nữ tử, lại có đại khí chi phong như nam nhân bình thường, Thái tử điện hạ hẳn là nên vui mừng, hôm nay đối thủ của ngài là Duyệt vương mà không phải là Thanh Nhân Công chúa, nếu không, sợ là cũng khó thảo phạt tốt a.” Trương Thanh Viễn nói xong cười ha hả.

“Tiên sinh, ngài đang khen ta sao? Hay là chê cười ta a?” Rõ ràng hiểu ý tứ Trương Thanh Viễn nói lời này là khen ngợi nàng, thế nhưng không biết vì sao, Đường Đường cứ cảm thấy trong giọng nói của hắn mang theo một chút chế nhạo.

“Thảo dân sao dám chỉ trích Công chúa điện hạ.” Trương Thanh Viễn khoát tay, bộ dáng không dám. Lại nói tiếp: “Nếu Công chúa hiểu được nguyên nhân trong đó, như vậy phải chăng có nghĩ đến biện pháp xử lý gì chứ?”

“Nếu nói Duyệt vương bức vua thoái vị là dã tâm Hứa Như Phong tạo thành, như vậy, chúng ta đương nhiên phải từ mấu chốt này xuống tay. Có một số thời điểm, phương pháp đơn giản nhất để giải quyết phiền phức chính là khiến cho những phiền phức đó vĩnh viễn biến mất. Các vị hiểu chứ?” Đường Đường nói xong, trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ, khóe miệng hơi cong lên, trên mặt nổi lên một bộ dáng khát máu.

“Ý của ngươi là, gϊếŧ Hứa Như Phong?” Vũ Văn Vô Ki bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đường Đường.

“Còn có nữ nhi của hắn. Nếu như ta đoán không sai, nữ nhi của hắn hiện tại hẳn là đang mang thai chứ?” Đường Đường tàn độc nhẫn tâm, sau đó nói tiếp.

“Đối với một phụ nữ có mang hạ thủ có phải quá ngoan độc hay không?” Gật gật đầu, Chu Triêu bên cạnh một mực buồn bực không hé răng đột nhiên lên tiếng.

Lời hắn vừa nói xong, Vũ Văn Vô Ki ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Chu Triêu, lạnh lùng trong ánh mắt kia khiến Chu Triêu toàn thân run lên.