Chương 8: Chương 8

Một tiếng “két” vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, một thái giam mặc bộ đồ màu hồng, chính là Hà Thủ Nghĩa xuất hiện trước mặt nàng.

Cung kinh hành lễ trước mặt nàng, Hà Thủ Nghĩa khiêm tốn nói “ Nô tài tham kiến thái hậu nương nương, nương nương thiên tuế”.

Thái hậu, bọn họ đều gọi nàng là thái hậu, nàng nhớ kỹ trước đây cha nàng có nói cho nàng nghe chuyện lịch sử, thái hậu chính là mẫu thân của hoàng đế, lẽ nào, nàng đã từ hiện đại rơi tuốt về cổ đại rồi sao?

Nếu thật là như vậy, hiện tại nàng nên làm thế nào đây? Nếu để những người này phát hiện, nàng thực chất chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, họ sẽ đối xử với nàng như thế nào đây?

Xem thái độ hiện tại của bọn họ đối với nàng, bọn họ có vẻ rất sợ nàng. Không biết thái hậu này trước đây là một người như thế nào.

Nàng nhìn thấy Hà Thủ Nghĩa đang len lén nhìn mình, khẽ ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng nói “Ngươi đi ra ngoài”.

Không nghĩ Đường Đường lại đuổi mình đi ra ngoài, biểu tình trên mặt Hà Thủ Nghĩa rõ ràng có sự biến đổi, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân, lão hối hả trả lời “nô tài xin cáo lui”.

Nhìn lão lui ra ngoài, Đường Đường mới thả lỏng toàn thân.

Nếu như nàng là thái hậu, vậy nới này chắc chắn chính là hoàng cung.

Hoàng cung à? Trong TV nàng đã từng nhìn thấy qua nơi này. Nơi mà nàng sinh ra và lướn lên chỉ là một cái thôn quên hẻo lánh nhỏ bé, đối với thế giới bên ngoài toàn bộ đều phải trông cậy vào ti vi hay máy vi tính để tìm hiểu.

Tuy rằng nàng mới tám tuổi, thế nhưng Chung Đức Long đã luôn huấn luyện đặc biệt cho nàng, mỗi ngày ngaoif trừ thời gian tập võ và huấn luyện bắn súng, ông dùng thời gian trong năm năm liện tục dạy nàng học, từ chương trình tiểu học năm thứ nhất cho tới năm thứ ba trung học phổ thông, ông liên tục ép nàng phải học, học không ngừng nghỉ, không có thời gian thở huống chi là thời gian để ngủ.

Chính xác mà nói, đường đường ba tuổi đã bắt đầu học chữ, tuy rằng tuổi chỉ mới tám tuổi, thế nhưng thực chất nàng đã tốt nghiệp cấp ba.

Mấy năm nay, Chung Đức Long đã hao tâm tốn sức không ít vì muốn giáo dục nàng thật tốt.

Nếu thực việc nàng trở về thế giới cổ đại là ý trời, thì những tri thức mà cha dạy nàng thực sự hữu ích, nó chính là bảo bối may mắn giúp nàng sinh tồn trong một thế giới xa lạ, tự nhiên nàng lại thầm cảm ơn cha.