Hai người vẫn kiên trì trầm mặc đến sáng sớm ngày thứ hai.
Vì phải đi suốt nên con ngựa có chút quá sức, đến khi đi qua một sơn cốc. Đường Đường phải bảo xa phu dừng lại.
Chuyến đi của bọn họ lần này cộng thêm xa phu cùng với thị vệ là tất cả 4 người.
Đương nhiên, ở ngoài sáng là 4 người nhưng trong tối thì không biết là có bao nhiêu.
Ám vệ mà Mạc Ngôn an bài đều đang âm thầm bảo vệ bọn họ.
“Mạc Ngôn, đường đến thành trấn còn xa không ?“. Đường Đường có chút không chịu nổi 1 ngày 1 đêm ngồi trên xe ngựa, nàng hận không thể ngay lập tức kết thúc đoạn đường này, sau đó tìm một cái đệm thật êm ấm, đẹp đẽ mà ngủ.
So với Đường Đường, thân là con tin nhưng Mộ Dung Hạo Minh rõ ràng còn bình tĩnh hơn cả nàng. Hắn cả người tựa vào tấm đệm sau lưng, ngồi không trên xe ngựa, mắt khẽ nheo nheo, vẻ mặt ung dung bình thản.
” Bẩm thái hậu, còn 2 ngày lộ trình nữa ạ “. Mạc Ngôn biết Đường Đường hỏi nàng còn bao xa nghĩa là nàng đã không thể ngồi trên xe nữa rồi.
Thế nhưng, không ngồi thì làm thế nào đây ? Nàng cũng không thể rút ngắn quãng đường nha.
“Cái gì ?? Còn hai ngày nữa ?? Sao có thể xa như vậy chứ ?“. Quả nhiên, nghe được lời Mạc Ngôn nói còn phải đi quãng đường gồ ghề này hai ngày nữa, tâm Đường Đường lạnh đi, nàng thậm chí còn nghĩ hay là quay đầu xe trở về, thật sự là quá xa mà .
“Khởi bẩm thái hậu, ty chức biết một con đường tắt có thể rút ngắn thời gian lại“. Nghe thanh âm bất mãn của Đường Đường, người lái xe kiêm thị vệ kia rốt cuộc mở miệng nói chuyện.
“Thật không? Đường tắt ?“. Vừa nghe có đường gần hơn, tinh thần Đường Đường lập tức tỉnh táo, nàng vén rèm xe lên, hai mắt sáng quắc nhìn trưởng thị vệ hỏi.
“Đường có thể nói là khá bằng phẳng, miễn cưỡng thì cũng đi được 1 chiếc xe ngựa. Chỉ là…“. Nói đến đây, thị vệ trưởng ngừng lại.
“Chỉ là cái gì ? Nói đi, có gặp khó khăn gì không ?“. Kỳ thật hắn vừa nói có đường tắt để đi, Đường Đường liền nghĩ đến con đường tắt đó có thể không đi được, bằng không Mạc Ngôn cũng sẽ không đi đường chính này.
Lúc này thái độ người thị về có chút do dự, nàng càng có thể xác định ý nghĩ trong lòng.
” Chỉ là ty chức nghe nói con đường kia thường xuyên có sơn tặc lui tơi, ty chức đã từng đi qua con đường đó một lần, cũng không đυ.ng phải sơn tặc, vì vậy cũng không biết tin đó là thật hay giả.” Thị vệ trưởng nói, ánh mắt nhìn về phía Mạc Ngôn đầy vẻ thăm dò.
“Lớn mật, ngươi dám ăn nói như vậy với thái hậu sao?” Mạc Ngôn nghe vậy, lập tức sắc mặt trở nên cực kì nghiêm túc.
“Không có việc gì, Mạc Ngôn, nếu đã thế này chi bằng chúng ta đi đường tắt. Dù cho có sơn tặc đi chăng nữa, ai gia cũng tự mình xử lí được.” Đường Đường khoát khoát tay, ngăn không cho Mạc Ngôn nổi giận.
Kỳ thực trong lòng nàng đối với sơn tặc nảy sinh ý niệm tò mò, nàng rất muốn được xem cảnh sơn tặc đánh cướp. Trong đầu nàng chợt nảy ra vài đoạn thoại thật kịch tính như xem trên tivi ngày nào.