“Được rồi, ngươi không ngồi thì thôi. Trong hoàng cung này còn chỗ nào chơi vui được nữa không”. Nhìn bộ dạng kinh sợ của Tử Ngọc, Đường Đường cũng không miễn cưỡng nữa, mở miệng hỏi sang chuyện khác.
“Bẩm thái hậu…” Tử ngọc chưa nói dứt lời, chợt phát hiện cách đó không xa truyền đến thanh âm cứu mạng.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Đường nhíu mày, tiếng kêu cứu vang lên liên tục không dứt, nàng đưa mắt nhìn, phát hiện ra một nữ nhân mặc cung trang màu hồng nhạt đang ở bên hồ kêu to cứu mạng.
Không suy nghĩ nhiều, Đường Đường nhấc váy hối hả chạy về hướng nữ nhân áo hồng. Tử Ngọc thấy thế cũng nhanh nhẹn đuổi theo. Vương Hài cùng Lý Dạng cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra, hai người liếc mắt nhìn nhau một chút, sau đó cũng bước theo.
Đường Đường đi tới bên hồ, thấy một thân ảnh màu vàng nhạt dần chìm xuống, sóng nước gợn lên liên tục, thân thể người đó trôi bồng bềnh hết chìm lại nổi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phát hiện có người bị chìm trong dòng nước, Đường Đường nhìn nữ nhân áo hồng cất tiếng hỏi.
“Nô tì tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế.” Nữ nhân áo hồng vừa thấy Đường Đường lập tức quỳ xuống hành lễ.
Mắt thấy người ở trong hồ đang hết sức nguy kịch, Đường Đường nhfin quanh bốn phía, tất cả đều là nữ nhân, nàng xoay người phát hiện Vương Hài cùng Lý Dạng đang chạy tới.
“Các ngươi mau nhày xuống hồ cứu nàng ta lên đi”. Vừa thấy bọn họ tới gần, Đường Đường lập tức ra lệnh.
Mọi người nghe thấy lời nàng nói đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Nam sủng của thái hậu nương nương bất luận nữ nhân nào cũng không được phép đυ.ng vào, ngay cả nếu vô tình chạm vào một góc áo cũng bị tử hình.
Nhưng hiện tại, thái hậu cư nhiên để hai nam sủng mà nàng coi trọng nhất nhảy xuống hồ cứu một nữ tử bình thường, việc này thật không hợp với lẽ thường.
“Còn đứng ngẩn ngơ cái gì nữa đó, nhanh lên đi”. Thấy hai nguwoif bọn họ vẫn kinh ngạc đứng im nhìn mình, Đường Đường hối hả vòng ra sau lưng bọn họ, tung một cước đá vào mông họ, để bọn họ nhảy xuống nước mau chóng cứu người.
“Tuân mệnh.” Cuối cùng cũng có phản ứng, Vương Hài chưa nói dứt lời đã bơi nhanh nhẹ về phía trước, Lý Dạng cũng hối hả theo sau không dám chậm trễ, hai người một trước một sau bơi trong làn nước nửa ngày mới cứu được nữ nhân đó lên bờ.
Lúc này nàng ta đã bị uống quá nhiều nước, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền.
Đường Đường nhấc váy, ngồi xổm xuống, trước tiên nàng hít thở một hơi thật sâu, rồi đặt tay lên động mạch cổ của nàng, phát hiện hơi thở yếu ớt.
Giương mắt nhìn đám người đang tụ tập ở đó, nàng cất tiếng nói: “Tất cả tránh ra cho ta”.
Mọi người nghe vậy, lập tức đứng sang bên cạnh.
Đường Đường từ từ cúi xuống, sau đó chậm rãi banh miệng của nàng ta ra, tiến hành hô hấp nhân tạo.