Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tiểu Thái Giám! Ngươi Dám Phạm Thượng !

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lam Dạ Quân ở chỗ nàng "ăn bám" cũng đã hơn một tuần... Những ngày qua quả thực có rất nhiều lần nàng suýt mất khống chế, hắn cư nhiên mọi lúc mọi nơi quyến rũ, mê hoặc nàng... Nàng nhiều lần suýt tha thứ cho hắn, thế nhưng nghĩ lại chuyện năm xưa, nàng liền nghĩ hành hạ hắn thêm một thời gian nữa rồi sẽ tha thứ...Quân Quân của nàng rất thích người phụ thân này.

****

-Phụ thân! Con phải đánh giá lại người, sao sức quyến rũ của người kém thế a?

Tiểu Quân chu miệng nhíu mày nói.

- Không phải như con nghĩ đâu, tại mẫu thân con cứng rắn quá, ta mỏng manh vậy sao chống lại được nàng..!

Lam Dạ Quân yếu đuối nói.

- Vậy năm xưa làm sao phụ thân có thể khiến mẫu thân sinh ra con a?

Tiểu Quân ngây thơ hỏi.

- Khụ... chuyện này kể ra rất dài dòng. nói chung năm xưa mẫu thân con còn sợ ta mấy phần, bây giờ thời thế thay đổi!!

Lam Dạ Quân thở dài nói.

- A.. Quân nhi! Mấy năm nay con có thấy mẫu thân con uống rượu không?

Lam Dạ Quân nhíu mày hỏi.

- Ừm... mẫu thân hình như không uống rượu, mẫu thân từng nói rượu chính là ma quỷ, chính vì nó mẫu thân mới cướp đi trinh tiết của một tên chết tiệt..!

Tiểu Quân cau mày suy nghĩ.

Lam Dạ Quân khẽ bật cười, thì ra bao năm nay nàng vẫn tin rằng nàng say rượu cường bạo hắn, Tiếu nhi của hắn thật ngây thơ..!

- Vậy Quân nhi, con lừa mẫu thân uống rượu được không, ta sẽ khiến " kịch xưa tái diễn".. không tin lần này lại thất bại!

Lam Dạ Quân cười ta nói.

- Hảo! Chuyện nhỏ, phụ thân yên tâm a~~

Tiểu Quân vỗ ngực đảm bảo.

- Con thật ngoan, không khéo lần này ta còn có thể cho con một tiểu đệ đệ hay muội muội gì đó a..!

Lam Dạ Quân vuốt đầu nói.

Thế nhưng tiểu Quân chưa kịp trả lời, từ phía cửa đã cất giọng nói.

- Đệ đệ muội muội gì ở đây! Có phải nữ nhân của ngươi đã sinh vài tiểu hài tử cho ngươi rồi đúng không? Nhưng ngươi đừng nghĩ chúng là tiểu đệ tiểu muội của Quân Quân, Quân Quân chỉ là con của mình ta!

Giọng nàng đầy chua chát.

Biết nàng đã hiểu lầm, Lam Dạ Quân trở nên khẩn trương.

- Tiếu nhi! Nàng hiểu lầm rồi, ta nói tiểu đệ tiểu muội của Quân nhi là tiểu hài tử sau này chúng ta cùng sinh!

- Phải đó mẫu thân, phụ thân chính là có ý đó!

Tiểu Quân bên cạnh nhanh chóng nói.

- Hừ.. ai thèm sinh tiểu hài tử cùng ngươi!

Biết mình hiểu lầm, còn ăn dấm chua, nàng có chút ngượng ngùng.

- Mẫu thân.. vậy người là không muốn Quân Quân ra đời đúng không?

Tiểu Quân mếu máo nói.

- Không.. không, làm sao có thể, mẫu thân chỉ là nói đùa thôi, mẫu thân làm sao có ý nghĩ đó a!

Lâm Lạc Tiếu sợ con trai đau lòng liền nhanh chóng dỗ dành.

- Vậy sau này người cùng phụ thân sẽ sinh thêm tiểu hài tử nữa đúng không?

Tiểu Quân phấn khích hỏi.

- Chuyện.. chuyện này!..

Lâm Lạc Tiếu không biết trả lời vấn đề này như thế nào a~

- Mẫu thân gạt người, mẫu thân không muốn con ra đời..~~Huhu..

Tiểu Quân ôm mặt nức nở, trong tủi thân đáng thương vô cùng.

- Ngoan ngoan, đương nhiên mẫu thân muốn, mẫu thân cùng phụ thân sinh thêm tiểu hài tử, được chưa?

Lâm Lạc Tiếu lau vài giọt nước mắt trên hai má phúng phính của tiểu Quân, ánh mắt đầy cưng chiều.

Nghe thấy vậy, tiểu Quân nhanh chóng ôm mẫu thân, hướng chỗ phụ thân nháy mắt.

Trên mặt Lam Dạ Quân hiện giờ đầy hắc tuyến, cũng may tiểu tử này là đồng minh với hắn, nếu đối địch thì hắn hẳn sẽ bại trận có thừa a~~

******

Đêm đến, tiểu Quân ôm một bình rượu nhỏ và một ít điểm tâm vào phòng Lâm Lạc Tiếu.

- Quân Quân, con mạng rượu đến làm gì a~ Mẫu thân từng nói rượu chính là ma quỷ, mau đem vứt đi!

Lâm Lạc Tiếu nhíu mày nhìn con trai.

- Mẫu thân! Đây là bình rượu thuốc có tác dụng dưỡng nhan, rất quý nhà, đây là nghĩa phụ đem tặng cho người nhà!

Tiểu Quân nói dối không chớp mắt, thật ra hắn không muốn nói dối đâu a, nhưng vì tiểu đệ tiểu muội tương lại, hắn đành hi sinh một lần a~

- Mẫu thân đủ trẻ đẹp rồi, không cần, con đem cho Trương tẩu đi!

Lâm Lạc Tiếu vẫn nhớ bài học lần trước, nàng thề tuyệt đối không được đυ.ng đến rượu!

- Vậy sao! Trương tẩu không biết uống rược, thôi vậy con đành đem đổ vậy, nhưng nghe nói rượu này một ly đã đáng giá một trăm lượng, thật tiếc tiền a!

Tiểu Quân thở dài nói.

- Con nói gì! Một ly một trăm lượng! Con nói thật không?

Lâm Lạc Tiếu tròn mắt hỏi.

- Mẫu thân thật không tin, ngoài giá cả đắt đỏ ra, rượu này thật sự có rất nhiều tác dụng. Một ly hồi lại xuân sắc, hai ly khỏe mạnh tươi trẻ, ba ly trường sinh bất lão~

Tiểu Quân khẳng định nói.

- Con nói thật không?

Lâm Lạc Tiếu nghi hoặc nói.

- Đương nhiên là thật! Hơn nữa rượu này uống dưới mười ly sẽ không say, ngược lại còn tỉnh táo, giúp người ngủ ngon nữa!

Tiểu Quân vừa nói vừa rót rượu ra ly.

- Hảo! Vậy mẫu thân uống ba ly xem sao!

Lâm Lạc Tiếu sảng khoái nói.

.....

" Ly thứ nhất, vẫn tỉnh táo vô cùng"

" Ly thứ hai, vẫn giữ được ý thức"

" Ly thứ ba, đầu óc nàng hoàn toàn mờ mịt.."

Thấy mọi sự đã thành, tiểu Quân nhanh chóng gọi Lam Dạ Quân.

- Phụ thân..phụ thân! Mau vào a~~

Sau đó, tiểu Quân biết điều đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.

****

Lúc Lam Dạ Quân vào trong đã thấy Lâm Lạc Tiếu đấy hoàn toàn, trên tay vẫn cầm ly rượu lắc qua lắc lại. Sắc mặt nàng ửng hồng, miệng cười hì hi, chiếc lười đinh hương lướt qua vành môi khô khốc khiến hắn khí huyết sôi trào.

- Tiếu nhi! Ta đưa nàng đi nghỉ ngơi!

Tuy bây giờ hắn rất muốn nàng, nhưng tình trạng nàng như vậy, hắn cũng không nỡ.

Hắn tiến lên đỡ nàng dậy, hướng phía giường đi đến. Lúc này Lâm Lạc Tiếu liền vùng vẫy, mãi không chịu đi ngủ.

- Buông..buông ra.. lão nương phải uống tiếp!

- Uống đủ rồi, bây giờ đi ngủ!

Lam Dạ Quân cất giọng khàn khàn. Tiếu nhi như đang khıêυ khí©h du͙© vọиɠ của hắn vậy.

- Dạ Quân! Sao chàng hung dữ với ta..ô..ô!

Bỗng chốc vành mắt nàng đã đỏ ửng.

- Tiếu nhi ngoan, ta làm sao hung dữ với nàng a~~

Khoan đã, nàng gọi tên hắn, không ngờ nàng vẫn có thể gọi tên hắn.

- Dạ Quân chết tiệt! Chàng không phải có mỹ nhân liền quên ta sao?

Nàng mờ mịt hỏi hắn.

- Làm sao có thể, nàng là mỹ nhân duy nhất của ta!

Đây đều là thật tâm của hắn.

- Vậy tại sao chàng lại ôm nàng ta, còn mắng ta, bảo ta cút đi, nói ta là nô tài thấp kém..ô..ô!

Nói đến đây nàng liền bật khóc.

- Lúc đó ta là bị trúng độc, trúng mê hồn trận, sau đó ta muốn tìm nàng giải thích rõ ràng, nhưng nàng chưa nói lời nào đã bỏ ta đi...

Hắn nhéo nhẹ chóp mũi nàng.

- Vậy.. vậy sao? Nhưng ta vẫn không thể tha thứ liền được, trừ phi...

Nàng khẽ khép hờ mắt.

- Trừ phi sao..?

Hắn thật sự muốn nàng tha thứ cho hắn a.

- Chàng lên giường cho ta!

Lâm Lạc Tiếu chỉ về phía giường.

- Nàng chắc chứ?

Tuy hỏi vậy hắn vẫn ngoan ngoãn bước lên giường.

- Cởi y phục ra!!!

Nàng to tiếng ra lệnh.

Hắn run nhẹ tự cởi y phục ra, bộ dạng thật giống cô nương sắp bị cường bạo.

- Còn quần ở dưới, cởi sạch cho ta!

Lâm Lạc Tiếu nhíu mày nói, lúc này nàng hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì.

Đến khi Lam Dạ Quân lõa thể không còn mảnh vải trước mặt nàng, nàng mới hài lòng bước đến.

Bất giác Lam Dạ Quân lui nhẹ vào trong góc.

Lâm Lạc Tiếu nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt yêu nghiệt của Lam Dạ Quân, sau đó đến gần tai hắn nhẹ nhàng thổi khí, nũng nịu nói.

- Phu quân, đêm nay hầu hạ ta thật tốt a~

Nghe vậy, Lam Dạ Quân liền trừng mắt không thể tin, Tiếu nhi lần này say rượu còn to gan hơn lần trước.

- Tiếu nhi!

Giọng hắn khàn khàn, dường như khó có thể nhẫn nhịn.

- Hừ..Lại là cái gậy này!

Lâm Lạc Tiếu tức giận cầm " cây gậy" nãy giờ chọc vào người nàng lên. Người nào đó bất giác rêи ɾỉ.

- Tiếu.. tiếu nhi! Mau bỏ tay..ra!

" Cây gậy" nàng cầm chính là " tiểu đệ đệ" của hắn, là tích phúc của nàng a~~

- Không buông! Cậy gậy này vừa lớn vừa cứng, lại nóng như vậy, ta phải lấy nó để sau này chàng khi dễ ta liền cầm nó đánh chàng!

Lâm Lạc Tiếu vừa nói vừa sờ mó nghiên cứu. " Cây gậy" này dường như càng lúc càng lớn, thô đến đáng sợ.

- Quái lại.. sao càng ngày càng lớn thế nhỉ

Lâm Lạc Tiếu còn lấy tay bóp bóp thử độ lớn.

- Tiếu nhi!!!

Lam Dạ Quân sắp bị nàng hành đến phát điên rồi, hắn không thể chịu nổi nữa rồi.

- Sao lại nóng thế nhỉ?

Lâm Lạc Tiếu vừa nói vừa cởi y phục. Chân tay nàng vì say rượu nên trở nên loạn xạ..!

- Để ta giúp nàng!

Lam Dạ Quân đưa tay cởi y phục cho Lâm Lạc Tiếu, giây sau cả nàng cũng không còn mảnh vải, chỉ còn duy nhất cái yếm đỏ, cả người dí sát vào người Lam Dạ Quân.

Hắn không nhịn được liền hôn lên môi nàng, cánh môi mềm mại hắn mơ ước, lưỡi hắn nhanh chóng càn quét trong miệng nàng, bàn ta hắn không an phận đón lấy hai khỏa tròn của nàng xoa nhẹ khiến nàng bật ra tiếng rêи ɾỉ mê hồn.

Nàng cũng không chịu thua, bàn tay nhỏ sờ loạn trên người hắn, sau đó cầm thứ rắn chắc kia, theo bản năng vuốt nhẹ trong bàn tay nhỏ nhắn.

Cảm nhận được bàn tay nàng đang " hầu hạ" tiểu đệ đẹ của hắn, hắn liền thở dốc ồ ồ.

Chưa hết, sau khi kết thúc nụ hôn triền miên, nàng đưa lưỡi liếʍ nhẹ từ vành tại xuống yết hầu hắn, sau đó cắи ʍút̼ hai hạt đậu nhỏ trước ngực hắn. Hắn gần như mất kiếm soát, đem người trong ngực đặt xuống dưới thân, rít nhẹ một tiếng.

- Tiểu yêu tinh!

Bàn tay thô ráp vừa làm càn trên ngực nàng liền dời xuống phía dưới, nhận thấy nàng đã đủ ẩm ướt...

Sau đó dứt khoát cầm " tiểu đệ đệ" đưa vào cơ thể nàng.

- A!!~~

Hai người đều đồng thời lên tiếng.

Nơi đó của nàng khít chặt mềm mại khiến hắn gần như phát điên.

Mành mỏng rơi xuống che đi cảnh xuân kiều diễm.

Nửa đêm, chiếc giường vẫn vang lên tiếng kẽo kẹt cơ hồ như sắp gãy.

-Tiếu nhi, nàng có thích không, mau gọi ta. mau gọi..!

Nam nhân trên người nữ nhân luật động liên hồi.

- Dạ.. Dạ Quân.. ân..a..!

Nữ nhân quyến rũ yêu kiều thở dốc.

****

Lúc Lâm Lạc Tiếu tỉnh dậy đã quá trường, cơ hồ eo nàng như sắp gãy, đầu đau như búa bổ...

Lúc tỉnh táo hoàn toàn nàng liền thấy một cánh tay đang vắt lên eo nàng. Quay sang mới thấy Lam Dạ Quân đang ngủ ngon, trên miệng treo nụ cười thỏa mãn.

- Khốn kiếp! Mau dậy cho ta!

Nàng lay mạnh hắn dậy, thì ra Quân Quân cùng hắn thông đồng, bây giờ nàng đã thông suốt tất cả.

- Nương tử! Mau ngủ thêm đi!

Hắn lười biếng trả lời.

- Khốn kiếp, lăn ra ngoài cho lão nương!

Nàng tức dậy đá hắn.

- Hôm qua lăn chưa đủ sao, nàng như muốn ép khô ta vẫn, nếu nương tử chưa thỏa mãn, vi phu liền hi sinh hiến dâng lần nữa!!

Nghe đến đây nàng thẹn đến nóng mặt, không nói hai lời lôi hắn dậy ném ra ngoài cửa.

Tiểu Quân vừa đến liền thấy phụ thân đang quấn chăn ngã ngoài cửa, trên mặt nhìn thoáng có vẻ mệt mỏi, trên cổ còn thấy vài vết đỏ như bị người ta cắn.

- Phụ thân! Người sao vậy?

Tiểu Quân lo lắng hỏi.

- Mẫu thân con ném ta ra ngoài a~~

Hắn uất ức nhìn con trai nói.

Tiểu Quân đau lòng đập cửa hô to.

- Mẫu thân! Người cường bạo phụ thân thật ác liệt a~~

Trong phòng Lâm Lạc Tiếu đã sớm đỏ mặt, nàng lại say rượu loạn tính, phụ tử kia thật nham hiểm a~
« Chương TrướcChương Tiếp »