Minh Thành Đế tiếp tục lải nhải nói ra rất nhiều chuyện khiến mình gặp khó khăn, Vạn Tất chống đầu, ngán ngẩm buồn bực nghe.
Tâm tư của nàng đều ở Cảnh Linh Cung. Tiểu Yêm Lư lại bị dọa khóc, còn cầu xin các nương nương lệ quỷ căn bản không tồn tại tha thứ, nghe động tĩnh xem ra hắn đã chạy tới phía tây hậu viện. Haizz, khi nào thì Tiểu Yêm Lư mới có thể tìm được bức họa rồi giao nộp đây! Khi nào thì sự dày vò của nàng mới kết thúc!
Diêu Hỉ che chở ngọn đèn trong tay thật gắt gao, ngọn đèn này là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh nàng, là nơi phát ra toàn bộ dũng khí của nàng vào giờ phút này.
Tiếng trống canh ba lại vang lên. Trong một canh giờ này, nàng thật sự đã luân hồi trong địa ngục, từ sợ hãi chạy trốn đến khóc lóc thảm thiết, rồi đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Tinh thần của nàng được rèn luyện trong địa ngục luân hồi, bây giờ tất cả sự kinh hoàng đã hóa thành phẫn nộ.
"Bóng người" màu trắng treo trên cây ở hậu viện, bóng trắng phản chiếu xuống nước trong hồ, giống như có hai con quỷ hồn vậy.
Diêu Hỉ xách đèn, nhặt một cái chổi để cạnh tường lên.
"Tới đây đi! Có bản lĩnh thì xuống đây đi! Xem đám ma quỷ các ngươi chỉ biết hù dọa lợi hại, hay là cây gậy trong tay gia lợi hại!" Diêu Hỉ hùng hổ múa may cây chổi, vật lộn chém gϊếŧ với không khí, không ngừng kêu gào nói: "Một đứa bay đến đây cho gia nhìn xem! Xem các ngươi có bao nhiêu năng lực, có bản lĩnh thì lên trước đi!"
Diêu Hỉ hoàn toàn mất đi lý trí, cơn phẫn nộ che giấu sự sợ hãi trong lòng, nhưng thân thể đang rét run lẩy bẩy và nước mắt không ngừng rơi đang nói cho nàng một cách rõ ràng, nàng đang sợ. Nhưng nàng không thể thừa nhận mình sợ hãi, cho nên mới sinh ra cảm xúc phẫn nộ, bám vào sự phẫn nộ để giảm bớt sự sợ hãi trong lòng.
Vạn Tất cũng nghe thấy tiếng Diêu Hỉ một mình chửi bậy, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ ồn ào náo động. Rõ ràng chỉ có một mình Tiểu Yêm Lư ở Cảnh Linh Cung, thế mà lại có thể nháo ra động tĩnh thiên quân vạn mã như vậy, nếu không biết còn tưởng rằng hắn thật sự dũng cảm không sợ, dám đánh nhau với lệ quỷ. Thật ra chẳng qua là hắn đang vật lộn với nội tâm sợ hãi, trút giận lên không khí vốn không có khả năng đánh lại mà thôi.
Diêu Hỉ vào gian nhà ở, dùng cây chổi gạt đồ vật ra để tìm bức họa. Nàng thật sự không dám chạm tay vào, ngọn đèn dầu và vũ khí, nàng không thể bỏ xuống bất kỳ cái nào.
Tí tách ——
Người Diêu Hỉ cứng đơ lại.
Tí tách —— tí tách ——
Trên đỉnh đầu có một chất lỏng lạnh lẽo đang chảy nhỏ giọt xuống, nhiều ngày qua kinh thành đều có nắng ấm, không thể là nước mưa còn đọng lại rơi xuống được.
Diêu Hỉ không dám nghĩ đến, càng không dám dùng tay sờ vào, nàng sợ chất lỏng kia có màu đỏ. Miệng nàng cũng ngừng lại, không dám nói mấy lời tàn nhẫn uy hϊếp quỷ hồn nữa, sợ chọc giận người ta, người ta sẽ thật sự hiện thân liều mạng với nàng.
Vài giọt chất lỏng không rõ là thứ gì kia, khiến Diêu Hỉ vất vả lắm mời bò từ địa ngục lên mặt đất lại rơi xuống địa ngục, một vòng luân hồi nữa lại bắt đầu.
Diêu Hỉ đã bắt đầu buồn nôn, dạ dày của nàng đột nhiên khó chịu, sự khó chịu giống như sông cuộn biển gầm. Nàng ngồi trên ghế đá dưới cây hòe già, tuyệt vọng nhìn chằm chằm bóng trắng treo trên cây. Giờ tý đã trôi qua, giờ sửu sắp đến gần.
Tiền viện hậu viện nàng đã tìm khắp rồi, làm gì có bức họa nào. Diêu Hỉ hoài nghi đây chẳng qua chỉ là một trò đùa Thái Hậu nương nương dành cho nàng, lôi nàng vào lãnh cung rồi hù dọa nàng, sau đó lấy lý do nàng không tìm được bức họa để xử tử nàng.
Từ khoảnh khắc khi nàng đắc tội với Thái Hậu nương nương, nàng nên hiểu rõ, mình không có hy vọng được sống.
"Quỷ nương nương, ngài có biết bức họa ở đâu không?" Diêu Hỉ nhìn "bóng ma" quá nhiều rồi, cho nên không còn sợ như trước nữa. Thậm chí nàng còn cảm thấy vị quỷ nương nương này có chút đáng yêu, treo mình cao như vậy, khi chết hẳn là đã bò lên cây tự kết liễu. Bò thật cao nha! Diêu Hỉ dường như thật sự điên rồi, những điều nàng chú ý trở nên rất kỳ quái.
"Quả bưởi nương nương" đương nhiên không đáp lại.
"Thật ra căn bản là không có đúng không? Bởi vì ngay từ đầu Thái Hậu nương nương đã không định tha cho ta." Diêu Hỉ nhìn lãnh cung yên ắng đen tuyền, bỗng nhiên sự sợ hãi sống không bằng chết trong lòng nàng biến mất. Bởi vì nàng ý thức được, nàng sẽ lập tức trở thành một "thành viên" của đám ma quỷ, dù sao cũng sẽ là đồng loại, có gì phải sợ nữa.