Người đời đều nói Thái Hậu đương triều là yêu hậu, nhưng chỉ có Minh Thành Đế biết, nếu không nhờ có Vạn Tất, ngôi vị hoàng đế của hắn chưa chắc đã có thể yên ổn mà ngồi. Rất nhiều người ở bên ngoài cho rằng Vạn Tất làm việc vô pháp vô thiên, nhưng thật ra nàng đều làm vì hắn, trước mặt người khác hắn phải làm minh chủ hiền quân, nhưng chuyện đắc tội với người khác luôn phải có người làm, những chuyện đó Vạn Tất đều làm thay cho hắn.
Vì thế hắn trở thành hiền quân, Vạn Tất trở thành yêu hậu.
Bắt đầu từ chuyện trảm thần tử can gián năm đó. Vạn Tất trảm tên ngự sử kia không phải vì ngự sử đã buộc tội Vạn Tất trước mặt hắn, mà là muốn thay hắn lập uy. Lúc ấy hắn mới đăng cơ, quan ngự sử muốn mượn quyền can gián của mình để mưu lợi cá nhân, ỷ vào việc không được trảm thần tử can gián, lời gì hắn ta cũng dám nói. Vạn Tất trực tiếp rút kiếm nhảy vào triều đình gϊếŧ tên phản đồ nói không lựa lời kia, từ đó về sau, các văn võ bá quan luôn cảm thấy có một thanh kiếm đang treo lơ lửng trên đầu, nên không dám tùy tiện làm bậy nữa.
Vào ngày Vạn Tất ra tay trảm quan ngự sử, khi màn đêm buông xuống, Minh Thành Đế đến Ninh An Cung gặp Vạn Tất, hỏi nàng vì sao lại coi trời bằng vung tự tay đâm chết gian thần.
Vạn Tất nói: "Lúc vào cung thanh danh của ai gia đã hỏng rồi, bây giờ cùng lắm chỉ xấu hơn một chút mà thôi. Sau này những chuyện khiến Hoàng Thượng khó xử, ai gia sẽ làm thay ngươi, coi như báo đáp ân tình tiên đế đã chăm sóc ta nhiều năm."
"Chuyện của Hoàng Hậu, ai gia sẽ có chừng mực." Vạn Tất cũng tự hiểu lúc nãy mình điên hơi quá, nàng chế nhạo Hoàng Thượng thì không sao, nhưng thật sự không nên nhấc đến thái phi đã qua đời. Vì thế nàng thay đổi sắc mặt, nói: "Nhưng cũng nên gõ đầu Chu gia một chút."
Diêu Hỉ cảm thấy Đại Hưng sắp vong.
Cả một hoàng cung rộng lớn, khu vực nào không có người ở là một ngọn đèn đường cũng không thèm thắp, lần trước nàng lạc đường là vì trời tối đen như mực, tối nay Cảnh Linh Cung cũng giống như thế. Thuế má của bá tánh họ thu không ít, mấy năm nay lại không phải đánh giặc, thế thì tiền đâu! Tiền đâu rồi! Hoàng gia nghèo đến mức không có một chút tiền để thắp đèn sao?
Diêu Hỉ lau sạch nước mắt, nàng vịn vào tường đứng lên. Nhìn từ cửa cung vào trong, đèn trong tiền viện đã tắt hết rồi, khắp cả Cảnh Linh Cung chỉ có gian phía tây là còn ánh sáng.
Diêu Hỉ vỗ hai chân đang run đến lợi hại, nàng vịn vào khung cửa hít sâu một hơi, định đi vào lần nữa, cho đến khi tìm được bức họa kia. Nàng đúng là rất sợ ma, nhưng nàng còn sợ vị chủ tử ở Ninh An Cung hơn.
Đã nếm qua hai lần thua thiệt ở ngoài cửa, lần này Diêu Hỉ không lỗ mãng như vậy nữa, nàng vịn vào cửa cung, thò một cái chân lên trước để dò đường, chịu đựng cảm giác sởn tóc gáy, khi dò đường đến chỗ mềm như bông kia, nàng nhanh chóng nhảy lên một cái, bước lên chỗ đất có lát đá rắn chắc trên mặt đất.
Diêu Hỉ nỗ lực để bản thân giữ vững sự tỉnh táo, cho dù lại có chuyện quỷ quái gì xảy ra nữa, chỉ cần nàng kiên định mục tiêu là có thể không sợ gì cả. Nàng nghĩ kỹ rồi, nàng sẽ đến gian phía tây lấy đèn trước, sau đó tìm kiếm mỗi gian nhà theo thứ tự, nàng tự nói với mình: mình chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, cũng chưa từng có khúc mắc gì với các vị nương nương đã qua đời trong cung, nàng không cần sợ.
Oan có đầu nợ có chủ, quỷ cũng phải nói đạo lý chứ, đúng không?
Sờ thấy cửa vào chính điện, Diêu Hỉ không cẩn thận liền đυ.ng vào, cửa hé ra một nửa, nàng lại nghe thấy tiếng lục lạc vang lên trên đỉnh đầu, cả người nàng sợ tới mức giật mình, thét chói tai chạy một mạch đến chỗ gian phía tây có ánh sáng.
"Aaaaaaaaa——"
Diêu Hỉ thét chói tai chạy vội vàng, giống như đằng sau có vô số lệ quỷ đang truy đuổi nàng vậy.
Gian phía tây treo đèn trên chiếc gương bằng đồng thau. Rốt cuộc lần thứ hai nhìn thấy ánh sáng, lúc này trái tim hỗn loạn lo lắng tới cực điểm của Diêu Hỉ mới bình phục một chút, nàng đi đến trước mặt chiếc gương đồng, đang muốn cầm lấy đèn......
"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a ————————"
Diêu Hỉ hét vang trời, nàng lui vài bước ra đằng sau, ngã thật mạnh dưới mặt đất.
Nàng không thể tin được mình đã nhìn thấy gì, nàng không thể tin được. Nàng nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương rất rõ ràng, cả mặt nàng toàn là máu, đèn chiếu sáng gương mặt máu me nhầy nhụa của nàng, thế giới phía sau là một mảnh đen nhánh.
Diêu Hỉ hoàn toàn hoảng loạn. "Hu hu hu ——————"