"Khi đến giờ Hợi, công công sẽ đi sao?" Diêu Hỉ bất an hỏi. Trước mắt việc tìm bức họa chỉ là chuyện sau đó, bây giờ trời càng tối thì lòng nàng càng run rẩy, nghe nói trong lãnh cung có không ít phi tần bị phế bỏ, nhưng nàng đứng ở cửa vào ban ngày, lại không nghe thấy một chút tiếng người nào.
Thái giám cười một cách quỷ dị: "Đó là chuyện đương nhiên."
Đứng ở cửa một hồi lâu, từ xa truyền đến tiếng trống canh báo hiệu canh hai tới.
"Đến Giờ Hợi rồi! Mời công công vào!" Thái giám cười với Diêu Hỉ, rồi vội vàng cất bước ra khỏi Cảnh Linh Cung.
Diêu Hỉ còn chưa kịp phản ứng lại, trước cửa cung hắc ám quạnh quẽ chỉ còn lại một mình nàng.
***
Vạn Tất ngồi trong đình bên cạnh Cảnh Linh Cung đang thưởng sen, bên cạnh hồ có nhiều muỗi, xung quanh đình đều phủ một tấm màn bằng lụa, trên bàn bày biện mứt hoa quả, trà thơm, điểm tâm và rượu.
"Giờ là canh hai sao?" Vạn Tất đã nghe thấy tiếng trống canh, trong khoảnh khắc, sự mệt mỏi trên mặt nàng vì đảo lộn thời gian ngày đêm đã tiêu tan không còn thấy bóng dáng. Giống như người ngồi trước sân khấu kịch nghe tiếng chiêng trống liền tỉnh táo tinh thần, tiếng chiêng trống báo hiệu trò hay sắp mở màn, diễn viên cũng sắp lên đài.
Chẳng qua tối nay nàng không nghe ca kỹ xướng khúc hí khúc, mà nghe tiếng kêu thảm thiết của Diêu Hỉ - Tiểu Yêm Lư kia. Chỉ tiếc Vạn Tất không có camera hồng ngoại, chỉ có thể nghe một chút động tĩnh, không nhìn thấy cảnh tượng thật sự.
"Sao lại không có tiếng động gì? Tên nô tài kia sẽ không nhầm canh giờ nữa chứ?" Vạn Tất nổi lên hứng thú bừng bừng, dựng tai nghe động tĩnh của Cảnh Linh Cung, nhưng nàng chờ một lát, lại không nghe thấy thanh âm gì.
"Lúc tiểu thái giám truyền chỉ trở về, hắn nói rằng Diêu Hỉ đã đến Cảnh Linh Cung từ rất sớm ạ." Nguyên Thiến rót một ly trà thơm cho Vạn Tất.
Khi Vạn Tất còn đang nghĩ ngợi vì sao lại không có động tĩnh gì, một tiếng kêu rên đã truyền đến từ Cảnh Linh Cung.
"A a a a a!!!!! Cái gì đấy!!!!" Diêu Hỉ kêu thảm thiết, nàng té ngã lộn nhào mà trốn ra khỏi cái hố mềm nhũn như bông dưới chân, dựa vào phiến đá cứng rắn trên mặt đất, há miệng to thở phì phò.
Ở cửa chẳng có một chiếc đèn l*иg nào, Thái Hậu lại chỉ cho nàng ba canh giờ, thái giám của Ninh An Cung đi rồi, Diêu Hỉ do dự nửa ngày vẫn to gan đẩy cửa Cảnh Linh Cung ra. Cảnh Linh Cung có một chút đèn, tuy rằng ánh sáng rất yếu ớt, nhưng vẫn tốt hơn màn đêm tối đen như mực ngoài cửa cung. Trong lúc Diêu Hỉ đang thả lỏng cảnh giác nhanh chóng đi vào bên trong, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, hai chân lọt xuống hố, đυ.ng phải đồ vật gì đó mềm oặt ......
Đó là một cảm giác khiến người ta sởn cả tóc gáy, chân nàng đột nhiên bị thứ gì đó bao trùm, giống như hai con gì đó đeo bao tay đầy lông, giữ chặt lấy mắt cá chân của nàng. Vất vả lắm Diêu Hỉ mới phục hồi được tinh thần, nàng ăn gan gấu muốn mượn ánh sáng đèn dầu trên vách đá nhìn xem thứ mềm như bông kia là cái gì, đèn bỗng nhiên tắt phụt!
Trái tim nhỏ của Diêu Hỉ run lên bần bật.
Chuyện kế tiếp còn quỷ dị hơn, từ cửa Cảnh Linh Cung đến chính điện, ven đường đi có hai hàng đèn nối đuôi nhau, nhưng ánh đèn mỏng manh cứ lần lượt dập tắt, từ bên ngoài nhìn vào, nơi này giống như có một sức mạnh thần bí đang chỉ dẫn nàng đi vào bên trong.
"Aaaaaaa————————"
Diêu Hỉ thét chói tai, bò dậy từ dưới mặt đất, ngọn đèn trong sân đã tắt hầu như không còn chút ánh sáng, nàng liền đi về phía trước, đến một căn phòng có ánh sáng. Tất cả những câu chuyện kinh khủng về lãnh cung mà lão thái giám đã từng kể đều lần lượt hiện lên, Diêu Hỉ sắp điên rồi, nàng vốn là một người có tư tưởng vô thần, nhưng bây giờ đủ loại hiện tượng quỷ dị lại dao động trước mặt nàng.
Bức họa kia! Diêu Hỉ đẩy mạnh cửa lớn của chính điện ra, muốn nhanh chóng tìm được bức họa cứu mạng rồi lập tức thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Đinh linh linh linh ——
Bỗng nhiên một tiếng lục lạc vang lên, Diêu Hỉ chỉ đẩy cửa ra, chưa đυ.ng vào cái gì cả. Nàng không hề đυ.ng vào lục lạc, chẳng lẽ là......
"A a a a a a a a a a a a a a a a a.................." Diêu Hỉ ôm đầu, không quan tâm mà chạy ra khỏi Cảnh Linh Cung.
"A a a a a......" Nàng lại dẫm phải thứ mềm nhũn như bông trước đại môn.
Hai chân của Diêu Hỉ xụi lơ quỳ gối trước cửa cung, trong bóng đêm, nàng nhìn ngọn đèn của các cung điện khác mà thấp giọng khóc nức nở, trên mặt đều là nước mắt lạnh băng. Sao Thái Hậu nương nương có thể nhân từ như vậy được, sao có thể!!! Diêu Hỉ khóc rống cuộn tròn trên mặt đất, trước mặt nàng chỉ có hai lựa chọn.