Chương 11

Diêu Hỉ đến Cảnh Linh Cung vào lúc giờ Dậu ba khắc. Ngày còn chưa tan, dưới ánh chiều tà vàng nhạt của hoàng hôn, Cảnh Linh Cung trông vô cùng tiêu điều hoang vắng, nhìn từ xa nó không giống một lãnh cung, mà giống như một Thánh Điện con người thường bái tế. Những truyền thuyết khủng bố về lãnh cung được lưu truyền trong cung đều bị ánh nắng chói chang làm cho tan biến.

Thái giám canh gác ở Cảnh Linh Cung nhìn thấy Diêu Hỉ đã tới, hắn liền cười nói: "Sao đến sớm thế? Không phải vẫn chưa đến giờ đổi ca hay sao?"

Diêu Hỉ cũng cười theo: "Sợ lại lạc đường rồi nhầm canh giờ lần nữa. Tối nay công công cũng canh gác ở đây sao?" Diêu Hỉ thấy có người cùng đứng canh với mình, trong lòng kiên định hơn không ít, nàng vốn rất nhát gan, sợ tối. Có người làm việc cùng sẽ khiến cả hai cùng to gan hơn, trải qua đêm dài tối nay sẽ không còn là chuyện gian nan như trong tưởng tượng nữa.

"Thái Hậu nương nương có ý chỉ dành cho Diêu công công, ra lệnh cho ta chờ ở đây." Thái giám hắng giọng một cái, nói với Diêu Hỉ: "Nương nương đã giấu một bức hoạ cuộn tròn cột dây lụa màu hồng ở Cảnh Linh Cung, chỉ cần công công có thể tìm được bức họa kia trước giờ sửu ba khắc, nương nương sẽ cho công công về Tư Uyển Cục làm việc. Nhưng nếu qua giờ Sửu vẫn không thể tìm được, mạng của công công sẽ không được giữ lại."

Diêu Hỉ vội vàng quỳ xuống đất tiếp chỉ. Nàng vốn tưởng rằng chỉ đến lãnh cung canh gác một đêm bình thường thôi, sao đột nhiên lại biến thành trò chơi đi tìm bảo vật? Cũng may Cảnh Linh Cung không quá rộng lớn, tổng cộng chỉ có khoảng hai mươi gian nhà ở, dùng thời gian hơn nửa đêm để tìm kiếm, đừng nói đến một bức hoạ, cho dù phải tìm một cái kim châm cũng không phải việc gì khó.

Diêu Hỉ cảm tạ thánh ân, đứng dậy định đẩy cửa đi vào. Nàng muốn nhân lúc trời còn sáng, mau chóng tìm được bức hoạ rồi đến Ninh An Cung báo cáo kết quả công tác, tránh để bản thân phải ở Cảnh Linh Cung lo lắng hãi hùng suốt một đêm. Cảnh Linh Cung thật sự rất kỳ quái, khí hậu rét căm căm, gió lạnh thổi vù vù, khiến người ta không khỏi nổi da gà toàn thân.

Thái giám duỗi tay đóng chặt đại môn, ngăn Diêu Hỉ lại: "Giờ Hợi mới được đi vào, Diêu công công nghỉ ngơi một chút đi."

Mắt thấy sắc trời sắp tối sầm, trong lòng Diêu Hỉ bắt đầu cảm thấy bất an. Cảnh Linh Cung là nơi có nhiều người chết nhất trong hoàng cung, ban ngày có ánh nắng mặt trời nhìn còn đỡ, nhưng khi màn đêm buông xuống, nàng cảm thấy mọi đồ vật không sạch sẽ đều có thể chui ra từ các góc, khiến người ta lạnh buốt sống lưng.

Từ giờ Hợi đến giờ sửu ba khắc, tính toán đâu ra đấy cũng không được đến ba canh giờ. Thái Hậu nương nương chắc chắn sẽ không để bức họa ở một nơi vừa nhìn là thấy ngay, có lẽ sẽ chôn dưới đất, treo trên xà nhà, hoặc là giấu trong lu nước, hay giấu trong chăn? Đây không phải trận đua trí lực, mà là đua thể lực! Nếu bức họa ở trên nóc nhà, vậy thì chẳng khác nào nàng bị phán tử hình, nàng không biết khinh công, cho dù biết bức họa ở trên nóc nhà thì nàng cũng không với tới!

Diêu Hỉ lấy một túi điểm tâm tinh xảo từ trong cổ tay áo ra, đây là đồ mà Trịnh Đại Vận sai người đưa đến Tư Uyển Cục, sợ nàng trực đêm sẽ bị đói bụng. Diêu Hỉ muốn hỏi thăm thái giám về bức hoạ, liền đưa điểm tâm ra: "Mong rằng công công có thể giúp đỡ tiểu nhân. Không biết bức hoạ kia để ở tiền viện hay hậu viện?" Chỉ cần thái giám kia nói cho nàng biết là tiền viện hay hậu viện, nàng có thể loại trừ một nửa khu vực.

Thái giám canh gác nghiêng mắt liếc nhìn túi điểm tâm trong tay Diêu Hỉ, chúng thật sự rất tinh xảo, không phải loại mà nô tài tầm thường có thể ăn được. Nhưng hắn tốt xấu gì cũng là người của Ninh An Cung, cho dù không được hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nương nương, nhưng phó bằng chủ quý*, thân phận cũng cao hơn các cung nữ thái giám bình thường không ít. Ở Ninh An Cung hắn đã từng thấy từng ăn nhiều của ngon vật lạ, đừng nói đến một túi điểm tâm, cho dù là một túi cá chiên hắn cũng sẽ không động lòng.

*phó bằng chủ quý: kẻ bề tôi được hưởng phú quý nhờ chủ tử

Hơn nữa, bức hoạ là do Nguyên Thiến cô cô phụng ý chỉ của Thái Hậu nương nương tự tay giấu đi, ngoại trừ Thái Hậu nương nương và Nguyên Thiến cô cô, không có ai biết nó ở đâu.

"Diêu công công tìm một chút là thấy thôi." Thái giám canh gác xoay mặt đi, không nhìn Diêu Hỉ nữa