Chương 8

Văn Hoài nổi da gà, suýt chút nữa cậu đã tiếp xúc thân mật với tang thi.

Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, cậu lại liếc thấy vết bẩn trên áo mình, là do tang thi lúc nãy chạm vào, một đống thịt máu me lẫn lộn.

Văn Hoài: “...”

Cậu đứng tại chỗ nôn thốc nôn tháo một hồi lâu.

Đợi cậu về nhất định phải tắm rửa thay đồ mới được!

*

Trung tâm thương mại có bốn tầng, diện tích khá lớn, nhưng so với đám tang thi bên ngoài thì trong đây ít hơn nhiều.

Văn Hoài khó khăn lắm mới vào được trung tâm thương mại, nhìn bảng chỉ dẫn và tìm được cửa hàng mỹ phẩm.

Đúng vậy, mục đích lần này ra ngoài của cậu chủ yếu là tích trữ mỹ phẩm.

Đánh chết cậu cũng không ngờ là khi mạt thế đến thứ cậu tích trữ lại là mỹ phẩm?!

May mắn thay, ánh sáng trong cửa hàng mỹ phẩm này vẫn còn nguyên vẹn, đủ để cậu nhìn rõ các sản phẩm, mà vào thời điểm này, nhu cầu về mỹ phẩm của mọi người không cao, vì vậy các sản phẩm trên kệ hầu như không bị động đến, vẫn được sắp xếp gọn gàng.

Dựa vào hiểu biết ít ỏi về mỹ phẩm của mình, Văn Hoài chất đầy một hộp phấn nền có màu da giống cậu và một hộp kem che khuyết điểm.

Hiện tại có thể không cần nhiều, nhưng sau này đặc điểm tang thi của cậu chắc chắn sẽ dần dần lộ rõ, lúc đó sẽ cần rất nhiều.

Vì vậy, sau khi nhét đồ vào, cậu lại đi quanh kệ một vòng, cuối cùng dừng lại ở hộp phấn má, dù sao thì bây giờ mặt cậu càng ngày càng trắng bệch, dùng cái này để cải thiện sắc mặt có lẽ sẽ trông bình thường hơn.

Văn Hoài tự thuyết phục bản thân và chất đầy một hộp phấn má.

Ừm... Chắc cũng cần tới sơn móng tay nhỉ.

Chẳng mấy chốc, không gian tùy thân của Văn Hoài đã chất đầy một góc, cậu nghĩ vậy là đủ dùng rồi.

Trước khi rời đi, Văn Hoài lại nhìn mình trong gương, cậu thấy vấn đề lớn nhất hiện tại có lẽ là đôi mắt, tuy bây giờ chưa rõ nhưng con ngươi thực sự đã bắt đầu bị lòng trắng bao phủ, nhỏ hơn trước.

Về vấn đề này, hệ thống nói rằng chỉ có thể sử dụng các biện pháp bên ngoài để thay đổi, chẳng hạn như kính áp tròng.

Vì vậy, Văn Hoài bắt đầu hành trình tìm kính áp tròng, cậu tìm thấy một cửa hàng kính áp tròng ở cầu thang tầng hai.

Quả nhiên, mọi thứ cơ bản vẫn chưa bị động đến.

Văn Hoài chọn vài loại kính áp tròng màu mắt bình thường, tất cả đều được cậu gói gọn vào không gian mang theo bên người, vì cậu cảm thấy những thứ này càng nhiều càng tốt đối với cậu!

Văn Hoài cũng nhân cơ hội này chọn thêm vài chiếc kính râm nữa.

Tối nay thu hoạch không ít, ngay lúc cậu định quay về thì bỗng nghe thấy một tiếng động nhẹ, âm thanh đó khi vào tai cậu bị khuếch đại vô cùng, Văn Hoài liếc mắt qua nhưng không thấy bất kỳ con tang thi nào, nhưng trực giác mách bảo rằng có điều gì đó rất bất thường.

Vì cẩn trọng, cậu nhanh chóng nép sau chiếc tủ hàng đặt ở cửa. Tủ đủ cao để che khuất cậu hoàn toàn, phía sau là cầu thang, Văn Hoài áp sát vào tường, thông qua khe hở giữa tủ hàng và tường để quan sát nơi vừa phát ra tiếng động.

Tiếng động đã thu hút một con tang thi đang lang thang trong hành lang, nhưng sau khi con tang thi cào vào một cánh cửa một lúc mà không có phản ứng gì, sau đó nó đã bỏ đi.

Một lúc lâu sau cũng không thấy có bất kỳ động tĩnh nào, khi Văn Hoài nghĩ rằng có lẽ mình đã lo lắng quá nhiều, thì cánh cửa kính bên cạnh cánh cửa vừa bị tang thi đập mở ra một khe nhỏ, ngay sau đó một cái đầu lông xù thò ra, như đang kiểm tra xem xung quanh có an toàn không. Thấy không có vấn đề gì, người đó mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Nhưng Văn Hoài nhận ra người đó ngay lập tức.

Là Liên Dặc!

Thật trùng hợp khi gặp lại người này ở đây.

Đối với người đã biến cậu thành tang thi, Văn Hoài thật sự rất muốn trả thù kẻ đó.

Nhưng khi cậu còn chưa kịp nghĩ cách báo thù, một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra, con ngươi của Văn Hoài cũng theo bước chân của Liên Dặc mà co rút lại.