Chương 11

Không thể phủ nhận rằng, Giang Tri Dã thật sự rất đẹp.

Mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, đẹp nhưng không nữ tính chút nào, khi không cười mang theo vẻ lạnh lùng quý phái, khi cười lại như hoa đào mùa xuân, khiến người ta không tự chủ mà chú ý đến.

Đặc biệt là đôi mắt xám xanh đó, trong trẻo sạch sẽ, dưới ánh đèn phản chiếu, lấp lánh như bảo vật quý hiếm được cất giữ.

Văn Hoài đột nhiên nhớ đến một câu trong nguyên văn.

Nơi Giang Tri Dã đi qua đều là “chốn tu la”.

Bảo sao trong văn có nhiều người điên vì cậu ấy như vậy, đây thật sự là nhan sắc đỉnh cao.

Cho đến khi ánh mắt của Văn Hoài bị Giang Ngộ để ý đến, nhìn thấy ánh mắt không vui của đối phương, cậu mới giật mình tỉnh lại, không khỏi bực bội, cậu lại nhìn chằm chằm vào Giang Tri Dã trước mặt Giang Ngộ.

Chưa kể mấy ngày trước cậu suýt nữa đã làm chuyện đó với Giang Tri Dã, bây giờ cứ nhìn chằm chằm vào chính chủ, Văn Hoài chỉ cảm thấy mặt nóng ran, nhưng lúc này mặt cậu cứng đờ, có lẽ không biểu hiện gì nhiều.

Đây là lần đầu tiên Văn Hoài cảm thấy may mắn vì mình là tang thi.

Cuối cùng cậu đổ lỗi cho hành động kỳ lạ của mình là do sức hấp dẫn của hào quang nhân vật chính quá mạnh mẽ.

Và cũng tự rút ra một câu, nhất định phải tránh xa nhóm nhân vật chính, đặc biệt là Giang Tri Dã.

Nhưng điều duy nhất khiến cậu an tâm là Giang Tri Dã không nhận ra cậu.

Điều này khiến Văn Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Trong nguyên văn nói rằng Giang Tri Dã sau khi bị pháo hôi làm nhục thì một thời gian sau bị trầm cảm, nhưng nhìn hiện tại có vẻ Giang Tri Dã không có phản ứng tiêu cực gì.

Mặc dù cậu không biết Giang Tri Dã có thái độ gì với chuyện xảy ra trong hầm hôm đó, hơn nữa cậu nghĩ rằng lúc đó Giang Tri Dã bị ảnh hưởng bởi thuốc nhiều hơn cậu, ý thức không rõ ràng, cũng có thể không nhớ ra chuyện đó.

Nhưng dù sao đi nữa, đối với Văn Hoài mà nói, chuyện này có thể tránh được thì tránh, coi như chưa từng xảy ra, hơn nữa trong nguyên văn nhóm nhân vật chính gϊếŧ tang thi không ngừng, nên cậu càng phải tránh xa nhóm nhân vật chính, nếu bị phát hiện ra thân phận thì hậu quả thật sự rất khôn lường.

Vì vậy, Văn Hoài quyết định, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Một bên Giang Ngộ không biết Văn Hoài đang nghĩ gì, ánh mắt giễu cợt quét qua người Văn Hoài một vòng, cuối cùng nhìn Liên Phong.

"Không ngờ trong mạt thế, Liên tổng còn dẫn theo một cục cưng như vậy, đến mức không quan tâm đến em trai mình." Nói đến nửa sau câu, Giang Ngộ cố tình chậm lại.

Quả nhiên, lúc này Liên Phong chỉ cần một câu của Giang Ngộ đã mất kiểm soát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em trai tôi đâu?"

Giang Ngộ nghe vậy, cười khẽ: "Anh còn không trông nổi con chó hoang em trai anh thì làm sao tôi biết nó ở đâu được?"

Liên Phong không nói thêm lời nào, đôi mắt phượng sắc bén đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Giang Ngộ.

Đôi mắt hồ ly của Giang Ngộ dài hẹp và hơi cong, giọng nói vẫn chậm rãi: "Anh đoán xem hôm đó tôi tra được gì từ chuyện của em trai anh?"

Nghe đến đây, Văn Hoài khó khăn nuốt nước bọt, không biết Liên Dặc đã giấu cậu kỹ như thế nào, liệu Giang Ngộ có tra được đến cậu không.

"Tôi phát hiện ra em trai anh nhận được một lọ thuốc thử bí mật, vậy lọ thuốc đó ở đâu? Nếu em trai anh không nói thì anh nói cho tôi biết đi."

Câu nói này vừa dứt, bầu không khí giữa hai bên lập tức căng thẳng.

Văn Hoài đứng bên tủ hàng nghe câu này xong, vừa nhấc chân lên đã lặng lẽ lùi một bước về phía sau, chuẩn bị tinh thần dù có phải liều mạng cũng phải trốn thoát.

Dù Giang Ngộ không nhắc đến cậu, chỉ nhắc đến lọ thuốc virus, nhưng cậu vẫn lo Liên Phong sẽ đẩy cậu ra.

Dù sao thì thuốc đã được dùng trên người cậu.

May mắn thay, kẻ cuồng em trai này đều tập trung vào em trai, nghe xong lời này lập tức mất kiểm soát, giọng nói không tự chủ cao lên.