Máu tươi từ chỗ bị đứt phun ra, Giang Lai Húc đau đớn mà kêu thảm thiết, vang vọng khắp toàn bộ khu chung cư.
Cả người hắn run rẩy quỳ rạp xuống đất, há miệng to ra để hít thở dồn dập, lại phát hiện vì không để máu của hắn bắn lên người, thế mà đối phương lại lôi kéo Lâm An ở phía sau tránh ra chỗ khác.
Biểu tình ghét bỏ kia làm cho Giang Lai Húc đang trên bờ tan vỡ tìm về được một chút lý trí: "Vì sao, vì sao không trực tiếp gϊếŧ tao."
"Vốn là muốn gϊếŧ rồi, nhưng mà mày quen biết Lâm An, tao lại muốn biết chuyện có liên quan tới cậu ấy."
Hiện tại Thẩm Tu Trạch cũng đã hiểu một chút về tính cách của nhóc tang thi này rồi, nhưng việc trước đây của cậu thì lại không hề biết gì, vất vả lắm mới gặp được một người có quen biết với Lâm An, hắn muốn biết Lâm An đã từng là con người như thế nào, hoặc là nói, muốn biết cậu đã từng trải qua những gì.
Chỉ là tò mò mà thôi.
Nhưng mà, thoạt nhìn Giang Lai Húc cùng Lâm An có thù oán, rõ ràng lúc đầu còn giả bộ tốt lắm, sau khi nhìn thấy Lâm An liền lập tức tan vỡ, đại khái hắn cũng sẽ không nói ra được lời gì hay ho cả.
"Hừ, được thôi, mày muốn biết cái gì, tao có thể nói hết toàn bộ cho mày." Giang Lai Húc chịu đựng đau đớn, cả người run rẩy, mồ hôi đầy đầu, hắn cũng biết bản thân không tránh khỏi, thế nhưng trong cơn đau nhức như vậy vẫn có thể nở nụ cười.
"Tao cùng nó lớn lên cùng một cô nhi viện, tính tình của nó quái gở, không có ai muốn làm bạn với nó, chỉ có một mình tao đáng thương nó. Nhưng thực ra Lâm An chỉ là một tên dối trá, bởi vì nó lớn lên đẹp, cho nên mỗi lần có người tới cô nhi viện nhận nuôi trẻ con, người thứ nhất được chọn chính là nó, rõ ràng có người nhận nuôi đối với cô nhi như chúng tao đã là ông trời ban phước rồi, nhưng nó lại kén cá chọn canh, từ chối hết những người nhận nuôi, mày biết những người đó sau khi bị từ chối đã nói gì không? Bọn họ nói đứa tốt nhất không muốn, vậy những hàng kém chất lương kia cũng không cần phải chọn nữa. Ha ha, chúng tao chỉ là cái bóng, chỉ là một thứ hàng kém chất lương của nó, chỉ bởi vì lớn lên không đẹp bằng nó?"
Thẩm Tu Trạch: "Không phải Lâm An có cha mẹ sao?"
Hắn đã nhìn thấy qua trong nhà của Lâm An, hai người trong hình kia chắc chắn là cha mẹ ruột của Lâm An, cậu ấy cùng mẹ như một khuôn mẫu đúc ra.
""Đúng vậy, cha mẹ ruột của Lâm An có để lại di sản cho nó, chỉ cần nó ở cô nhi viện đủ 18 tuổi liền có thể trực tiếp nhận, tự nhiên là nó có quyền kén cá chọn canh rồi, còn chúng tao thì sao, sinh ra đã không có cha mẹ, ngay cả cơ hội nhận nuôi duy nhất cũng đều bị nó phá hủy, mày bảo tao có thể không hận được sao?"
Giang Lai Húc nhắc tới những chuyện này, hai mắt đều đỏ lên, trong mắt đều là oán hận đã khắc sâu vào trong xương.
Sắc mặt Thẩm Tu Trạch vẫn không có biểu tình gì, hắn không hiểu được mạch não của Giang Lai Húc: "Chỉ như vậy? Chỉ bởi vì cái này, mà mày vẫn luôn hận cậu ấy? Bởi vì những người không liên quan kia nói tụi mày là hàng kém chất lượng?"
Nếu là Thẩm Tu Trạch lúc nhỏ, có người dám nói hắn là hàng kém chất lượng, có khả năng hắn đã đấm cho người kia một cái luôn rồi.
"Không liên quan? Những người đó không chừng chính là cha mẹ tương lai của chúng tao."
Thẩm Tu Trạch:....Tuy rằng hắn không phải là người trong cuộc, nhưng cha mẹ mà có thể nói những đứa trẻ khác là hàng thấp kém, thì đại khái cũng không phải là thứ tốt lành gì, không được nhận nuôi cũng là một chuyện tốt.
Nhưng với mạch não kỳ ba của Giang Lai Húc, đối phương lại cảm thấy tất cả đều do Lâm An sai.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Thẩm Tu Trạch nhíu mày, hỏi: "Lâm An sợ người với có bệnh sạch sẽ, chắc mày biết phải không?"
Giang Lai Húc thấp giọng cười khẽ: "Làm sao, nó biển thành tang thi rồi vẫn như vậy sao? Vậy thật sự tốt quá, xem ra những năm đó không uổng công tao làm như vậy, trước khi chết biết được chuyện này, cũng coi như là đáng giá."
"Là mày làm?" Thẩm Tu Trạch đã sớm biết có người bẩm sinh đã sợ xã hội cùng mắc bệnh sạch sẽ, nhưng trong đó cũng có rất nhiều người là do quá trình lớn lên hình thành, thì ra ngọn nguồn là ở chỗ này.
""Mày đúng thật là một tên rác rưởi."