Chương 47

Tuy rằng Lâm An đã trang bị đầy đủ khắp người, đôi mắt cũng bị tóc mái che mất, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Giang Lai Húc cũng đã nhận ra được đối phương.

"Lâm An, biến thành tang thi?" Giang Lai Húc đã toàn lực kìm nén, nhưng trong giọng nói vẫn không thể nào che giấu được vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

"Thoạt nhìn các cậu không giống bạn bè cho lắm."

Giang Lai Húc nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, đột nhiên hắn như thay đổi thành một người khác, không còn biểu tình bình tĩnh thân thiện như lúc trước, mà nhìn chằm chằm Thẩm Tu Trạch, hỏi: "Cậu mang theo một con tang thi làm gì, coi trọng mặt của hắn? Cũng phải, gương mặt kia của hắn đúng thật là có tiền vốn để quyến rũ người khác."

Trong giọng nói thể hiện ác ý rõ ràng như vậy, toàn bộ đều nhắm vào Lâm An.

Thẩm Tu Trạch im lặng, tuy rằng lâu lâu hắn cũng sẽ bắt nạt Lâm An một chút, nhưng cũng chỉ như trêu đùa mà thôi. Ở chung nhiều ngày như vậy, hắn đã sớm đem cậu bảo hộ dưới cánh chim của hắn, căn bản không chịu được khi cậu bị người khác bắt nạt, mắng cũng không được, hắn rất bênh vực người của mình đấy.

""Làm sao, bản thân mình lớn lên xấu liền chửi người khác đẹp hơn sao?"

Bỏ xuống ngụy trang cuối cùng, lúc này Giang Lai Húc giống như một con rắn độc, ác ý cùng oán hận trong mắt đều muốn tràn ra tới.

""Tao nói có gì sai, nếu không vì sao nó đã biến thành tang thi mà mày còn không gϊếŧ nó, hay là tụi mày đã làm rồi, tao thật đúng là không biết thì ra tang thi cũng có thể, nó....."

Giang Lai Húc càng nói càng khó nghe, Thẩm Tu Trạch lười cùng hắn nói mấy câu vô nghĩa, lập tức phát động dị năng đốt lửa lên quần áo trên người hắn.

Bị ngọn lửa thiêu đốt xung quanh đánh gãy lời nói, Giang Lai Húc nhanh tay cởi bỏ áo khoác, lại chật vật mà nằm trên mặt đất lăn máy vòng, lúc này mới dập được lửa.

""Mày cũng thật sự có thể nói bậy, đầu óc thì chứa đầy chất thải, vẫn nên đốt đi, bằng không cả người mày sẽ biến thành rác rưởi, à, nhưng mà hình như mày vốn đã là rác rưởi rồi."

Thẩm Tu Trạch nhìn Giang Lai Húc chật vật lăn lộn, chuyển này hắn chính là một lòng muốn gϊếŧ chết đối phương, Thẩm Tu Trạch giống như đang xem một tên hề mà chờ Giang Lai Húc dập lửa trên người, sau đó hắn lại đốt tóc của đối phương.

Lúc đầu còn muốn cho Giang Lai Húc một nhát thống khoái, trực tiếp đốt thành tro bụi, nhưng tên này nói nhiều lời rác rưởi như vậy, vẫn nên chậm rãi đốt thôi.

Tóc là thứ dễ châm lửa nhất, gần như trong nháy mắt liền đốt tới da đầu, nhưng giây tiếp theo, ngọn lửa đột nhiên biến mất.

Lúc này, Giang Lai Húc đã không còn tuấn tú như lúc đầu nữa, bây giờ nhìn qua giống như một tên điên, ngực hắn không ngừng phập phồng, thế mà hắn còn bật cười.

""Mày cho rằng tao không có biện pháp dự phòng nào sao? Hôm nay tụi mày đừng hòng nghĩ đến việc có thể rời khỏi nơi này."

Vừa dứt lời, khoảng đất trống xung quanh chung cư đột nhiên từ trong hư không xuất hiện mười mấy con tang thi.

Vậy mà tất cả đều là tang thi đặc biệt.

Những con tang thi từ trong hư không xuất hiện như một đám ruồi nhặng không đầu tìm không thấy phương hướng, còn có chút sững sờ, nhưng rất nhanh chúng nó đã ngửi thấy được hơi thở của đồ ăn.

Lâm An - chuyên gia hấp dẫn tang thi đặc thù, lúc này đã trở thành mục tiêu rõ ràng nhất, tất cả tang thi đều nhìn về phía cậu.

Tên này dùng không gian của chính mình để giấu nhiều tang thi đặc thù như vậy sao?

Có lẽ Giang Lai Húc cũng không nghĩ tới cách này của mình vậy mà hiệu quả tốt như vậy, rõ ràng ở đây có hai người là hắn và Thẩm Tu Trạch, nhưng mà những tang thi này cứ như là chuyên môn tới để giúp hắn vậy, toàn bộ đều hướng về phía Thẩm Tu Trạch mà đi.

Lửa lập tức bùng lên dữ dội đem tang thi bốn phía bao vây lại trong đó, tiếng gào rống vang vọng về phía chân trời.

Có mấy con tang thi phản ứng nhanh nhẹn, lúc ngọn lửa xuất hiện đã lập tức nhảy lên, có tang thi sức bật tốt đã lướt qua ngọn lửa, nhào về hướng Lâm An.

Mà những con tang thi bị thiêu cháy khác, hoặc là phát động dị năng, hoặc là lăn lộn tại chỗ, đều muốn thử từ trong ngọn lửa thoát ra.