Chương 43

Tang thi đau đớn cực kỳ, cái miệng đầy răng mở rộng gào rống về phía bà cụ. Sắc mặt của bà cụ không hề thay đổi, thậm chí lúc tang thi muốn bao trùm hoàn toàn cả người bà thì rút đao ra, lại thọc tiếp mấy phát nữa.

Từ Phóng lập tức phát động dị năng, muốn cứu bà cụ ra, giây tiếp theo quanh người tang thi dung hợp bốc cháy dữ dội.

"Lão đại!" Từ Phóng lập tức ý thức được Thẩm Tu Trạch đã trở lại.

Nhẹ nhàng giải quyết con tang thi đã bị thương kia, Thẩm Tu Trạch nhìn một đống thứ hỗn loạn trên đất, sau đó trước tiên xác nhận Lâm An có việc gì hay không, rồi mới nhìn về phía Từ Phóng.

Từ Phóng xiêu xiêu vẹo vẹo mà chạy về phía lão đại của mình, lúc chạy vẫn còn té mấy lần.

Vất vả lắm mới đi tới được, hắn lập tức kể lại toàn bộ sự việc phát sinh cho đối phương.

Thẩm Tu Trạch bỏ qua Triệu Thiên còn đang nằm bò trên mặt đất giả chết, nhìn về phía bà cụ.

"Ngài là?" Hắn nhìn ra được bà cụ này thực lực không tầm thường, hơn nữa vừa rồi tang thi dừng lại công kích, chắc chắn là do bà ra tay.

Bà cụ lau sạch máu đen dính trên đao, sau đó nhanh chóng đi tới: "Thẩm Tu Trạch phải ? Tôi là Ô Sương Tuyết."

Từ Phóng đứng bên cạnh cảm thấy cái tên này nghe rất quen, lặp lại mấy lần rốt cuộc mới nhớ ra: "Ôi đệt, đây không phải là nhân vật được lưu vào sử sách sao?"

Cái tên này như sấm nổ bên tai, một đứa học tra như hắn đều nhớ rõ vô cùng, vài chục năm trước, là nhà thám hiểm có danh tiếng nhất ở thành Sơ Hi.

Từ Phóng không thể tưởng tượng được mà đánh giá đối phương: "Tôi còn tưởng những người được đưa vào sách sử, đều đã.....khụ."

Đột nhiên hắn ngậm miệng lại.

""Đã sớm chết rồi phải không? Ha ha ha, tôi cảm thấy mình vẫn có thể sống thêm một trăm năm nữa đó." Giọng nói của bà cụ vẫn vô cùng sang sảng, tuy rằng người đã già, nhưng trên mặt lại không có nét tuyệt vọng chết lặng như những người khác, ngược lại càng thêm sức sống dạt dào.

""Ngài có chuyện gì sao?" Đại danh của đối phương, dù là người ở thành Bạch Trạch như Thẩm Tu Trạch cũng đã nghe nói qua.

Ô Sương Tuyết vào thẳng chủ đề: "Tôi muốn tìm cậu nói chuyện hợp tác."

Thẩm Tu Trạch và Ô Sương Tuyết ở bên cạnh bãi đất trống nói chuyện, Từ Phóng và Âu Dương Đông đã bắt giữ Triệu Thiên và những đồng bọn của gã.

Lâm An cũng bị Thẩm Tu Trạch mang đi, dù sao đến bây giờ cậu vẫn ngây ngốc ngơ ngác, dù có nói gì cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Ô Sương Tuyết dường như không chú ý đến người đàn ông trang bị đầy đủ bên cạnh, ngay cả đôi mắt cũng bị che khuất, bà nói thẳng với Thẩm Tu Trạch: “Tôi biết gần đây cậu đang có ý định rời khỏi thành phố Sơ Hi, cậu có thể dẫn thêm hai người nữa không?’’

"Ai?"

"Tôi và cháu gái của tôi."

Thẩm Tu Trạch hơi nhướng mày: “Ngài muốn đi đâu vậy?”

Ô Sương Tuyết nhún vai: "Tôi không biết, đích đến của cậu chắc hẳn là thành phố Bạch Trạch. Chúng ta có thể rời đi giữa chừng. Hiện tại thành phố Sơ Hi đã như thế này, chúng tôi có lẽ sẽ tìm thấy một thành phố không có quá nhiều tang thi, hoặc thành phố nào đó vẫn còn tồn tại."

Thẩm Tu Trạch ôm lấy tang thi nhỏ đang muốn trốn đi về, vẻ mặt thập phần bình tĩnh: “Nếu chúng ta hợp tác, tôi muốn biết tôi có lợi gì?’’

Ô Sương Tuyết sang sảng cười, nụ cười trên khuôn mặt đầy nếp nhăn càng rõ ràng: "Tôi và cháu gái của tôi đều là dị năng giả, hơn nữa thời gian tôi đã ở nơi hoang dã còn nhiều hơn cả tuổi của cậu. Đi đến nơi hoang dã bây giờ cũng không tốt hơn trước. Có lẽ rất nhiều dã thú thực vật sẽ dị hóa, mức độ nguy hiểm quá cao, tuy rằng tôi đã già, nhưng ít nhất có thể sử dụng đao, kinh nghiệm cũng không ít."

Quả thực là như vậy, nghe nói nhà thám hiểm tên Ô Sương Tuyết này đã đi gần hết một nửa vùng hoang dã, kinh nghiệm của bà không còn có thể coi là phong phú nữa, có thể nói là sách giáo khoa biết đi.

Bản thân Thẩm Tu Trạch cũng không thể đoán trước được sau khi bọn họ rời khỏi thành Sở Hi sẽ xảy ra chuyện gì, có thêm người này, mức độ an toàn sẽ tăng lên rất nhiều.