Đối phương không ngờ Triệu Thiên lại có thái độ như vậy, có chút sửng sốt: "Nhưng trước đó không phải anh nói sẽ bắt chó sao?"
Triệu Thiên: ... Vì gã muốn ăn thịt nên mới bảo bắt chó, hiện tại con tin quan trọng nhất đã không còn, chẳng lẽ Thẩm Tu Trạch sẽ không đánh nhau vì một con chó sao?
Khi Từ Phóng biết tin Tiểu Phúc bị bắt, trong lòng anh rất căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy thái độ không đồng tình của Triệu Thiên,
anh lập tức nói: “Bọn mày đúng là người có tiền đồ, bắt được một con chó liền muốn uy hϊếp lão đại của tao. Sao mày không bắt một con gián luôn đi? Không lẽ vừa rồi não của mày cũng bị cuốn trôi theo dòng nước rồi à?’’
Âu Dương Đông vốn đã cẩn thận che chắn cho Lâm An, mặc dù Triệu Thiên cùng đồng bọn của gã không nhìn thấy tang thi ở đây, nhưng xung quanh cũng có rất nhiều người nghe thấy tiếng ồn ào cũng tới xem náo nhiệt, sợ rằng sẽ bị phát hiện.
Trong lòng hắn rất lo lắng, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn lại đằng sau, sau đó anh ta nhìn thấy tang thi nhỏ tỉnh táo lại và từ từ đứng dậy với một cái chổi lông gà, độ ẩm trên tóc và quần áo của cậu ngay lập tức được loại bỏ, dần dần khôi phục trạng thái khô ráo, sạch sẽ.
Tuyệt vời, Âu Dương Đông cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lâm An đứng ở phía sau Âu Dương Đông mập mạp, cẩn thận nghiêng đầu nhìn ra ngoài, khi Triệu Thiên vừa quay đầu nhìn lại liền nhanh chóng trốn ra đằng sau.
Lần này gặp phải phiền phức lớn rồi, Triệu Thiên trong mắt tràn đầy u ám, tiểu tình nhân núp sau lưng mập mạp, nếu đánh bừa có lẽ cũng sẽ không kiếm được gì tốt.
Ánh mắt Triệu Thiên đảo quanh tìm kiếm dị năng giả có khả năng di chuyển tức thời, thực ra đó không phải là dịch chuyển tức thời, chỉ là người sử dụng tốc độ đã hoàn thiện để rút ngắn khoảng cách lại, nên trông giống như dịch chuyển tức thời.
Có thể để anh ta bắt nó một lần nữa. Tốc độ phản ứng của gã đầu trọc và gã mập đều không nhanh, hẳn là vẫn có thể thành công.
Nhưng người đó đã sớm biến mất, không biết đã bị cuốn trôi đi đâu rồi.
Lâm An lặng lẽ thò đầu ra ngoài, nhìn ra ngoài.
Con chó bị bắt đã tìm được chủ, lập tức sủa lớn với chủ: “Gâu~~~”
Giúp với~~~
Lâm An nhận ra có người lại nhìn mình, thị giác rất mẫn cảm, lập tức rụt đầu lại, thân hình to lớn của Âu Dương Đông trở thành tấm chắn hoàn hảo cho tang thi nhỏ.
Tiểu Phúc đang vùng vẫy cầu cứu:...
Ban đầu Triệu Thiên còn rất bực bội, hắn có chút lo lắng khi phải đối đầu với Thẩm Tu Trạch, nhưng có người nói cho hắn biết, Thẩm Tu Trạch đối với tình nhân nhỏ này rất bảo vệ, nếu bỏ qua lần này, có lẽ sau này hắn không có cơ hội nữa .
Đúng như người đó đã nói, đúng là Thẩm Tu Trạch không có ở đây, nhưng họ có một dị năng giả hệ thủy có năng lực mạnh mẽ như vậy, hiện tại dị năng giả hệ thủy mạnh nhất trong căn cứ chỉ có thể tạo ra một dòng nước nhỏ, so với vòi nước nhỏ trong căn cứ không quá khác nhau. Rốt cuộc dị năng giả mạnh như vậy xuất hiện từ đâu chứ?
Gã còn chưa kịp suy nghĩ sáng suốt thì đã nghe thấy tiếng chó sủa liên tục, càng bực bội hơn: “Gϊếŧ con chó đi. Tiếng nó sủa khó chịu chết đi được. Vậy thì buổi tối chúng ta có thể ăn thịt chó.”
Lâm An lại lén lút thò đầu ra ngoài, Tiểu Phúc tưởng rằng chủ nhân còn muốn cứu nên đột nhiên sủa lên một tiếng lớn.
Như thể nó sẽ bị đem đi hầm trong giây tiếp theo.
Ngay cả người đàn ông đang giữ con chó cũng không khỏi cúi đầu nhìn con chó mấy lần, nó sủa thảm thiết đến mức tưởng mình đang ngược đãi con chó.
Lâm An nhìn quanh mấy lần, không nhìn đến con chó đáng thương mà đang bận nhìn mặt đất.
Ngoài những người vội vã chạy ra ngoài, còn có các loại đồ đạc, bình hoa và các vật dụng khác trên mặt đất, còn có những đống đồ vật màu đỏ như thịt.
Những thứ đó rải rác mỗi miếng một nơi và rất nhỏ, mặc dù mọi người ở đây đều nhìn thấy một hoặc hai miếng như vậy, nhưng họ không quá quan tâm đến nó, dù sao trong căn cứ có rất nhiều nơi bẩn thỉu, và một số người được Triệu Thiên mang đến thậm chí khi rời đi đã dẫm lên những vật thể màu đỏ đó vô số lần.