Có lần Thẩm Tu Trạch về lại căn cứ, vừa lúc bắt gặp Triệu Nhất Hạo đang bắt nạt một cô bé vẫn còn là trẻ vị thành niên, liền thuận tay đem gã đánh một trận nhừ tử.
Bởi vì chuyện này mà gã ghi hận trong lòng, trước đó vây công Thẩm Tu Trạch cũng có gã trong đó, cuối cùng tất nhiên là kết cục không cần phải nói.
Triệu Thiên sẽ không cảm thấy bản thân bọn họ làm sai chỗ nào, dù sao chính là Thẩm Tu Trạch gϊếŧ anh trai của gã, thù này nhất định phải báo.
Mà một đám người phía sau gã đều là dị năng giả, cũng đều tới đây tìm Thẩm Tu Trạch trả thù.
Từ Phóng nhìn sắc mặt của gã liền biết gã còn đang muốn tự thuyết phục bản thân rằng bọn họ không sai, chẳng lẽ, anh của gã tự đem đầu mình tới tặng, lão đại của hắn còn phải tri kỷ mà đưa nguyên vẹn trở về sao?
Thật là buồn cười.
Đưa mắt ra hiệu với Âu Dương Đông, nếu đối phương đã khıêυ khí©h tới cửa rồi, lại nghe không hiểu tiếng người, còn không bằng cứ trực tiếp động thủ, rốt cuộc bọn họ có biết chính mình đang làm cái gì không, hy vọng kết thúc mạt thế thiếu chút nữa đã bị bọn họ dập tắt rồi.
Vẫn là gϊếŧ bọn chúng trước đi.
Lúc hai người đồng thời động thủ, Triệu Thiện bên kia cũng động thủ.
Tưởng rằng sẽ có một hồi chiến đấu kịch liệt, kết quả người phía sau Triệu Thiên lại đột nhiên nhảy vào trong phòng, bắt đi Lâm An vẫn luôn đứng không nhúc nhích như con chim cút ở phía sau, sau khi bắt được cậu thì lập tức trở về bên cạnh Triệu Thiên.
Toàn bộ quá trình không tới hai giây, Từ Phóng cùng Âu Dương Đông còn không kịp phản ứng, Lâm An đã bị bắt được.
Thấy sắc mặt hai người thay đổi, Triệu Thiên liền biết kế hoạch của mình tuyệt đối có thể thành công, gã cười lạnh nói: "Tình nhân của lão đại tụi mày hiện tại đang ở trong tay tao, nếu như để cậu ta chết, hai người tụi mày chắc chắn cũng không chiếm được chỗ tốt nào."
Bọn họ cũng không phát hiện chính mình đang bắt cóc một con tang thi, Lâm An mang khẩu trang cùng bao tay, đôi mắt cũng bị tóc mái che khuất, cậu vẫn luôn yên tĩnh mà đứng một bên, như một cây cỏ xấu hổ, có chút nhát gan lại còn vô dụng, giống như một tiểu tình nhân được che giấu rất tốt.
Trước đó Tiểu Phúc cũng bị sợ hãi, đang ấp ủ cơn buồn ngủ thì đột nhiên cửa bị phá vỡ, thiếu chút nữa hồn của nó cũng bay đi mất, nó vẫn luôn kẹp chặt đuôi trốn ở một góc, hiện tại nhìn thấy chủ nhân bị bắt, nó lập tức chạy ra hướng về phía mấy người kia sủa như điên.
Triệu Thiên nhìn con chó mập ú chắc nịt dưới đất, nước miếng đều sắp chảy cả ra: "Người này chúng tao mang đi, con chó kia cũng phải mang đi, khi nào Thẩm Tu Trạch trở về, nói cho hắn biết nếu muốn tình nhân nhỏ của hắn hoàn hảo không tổn hại gì mà trở về, thì trước tiên đưa một cánh tay của hắn lại đây."
Lúc Từ Phóng cùng Âu Dương Đông nhìn thấy Lâm An bị bắt được, thì lập tức đổi sắc mặt, bởi vì mấy người này thật sự quá bẩn, cũng không biết đã bao lâu không tắm rồi, mùi vị trên người bọn họ cách thật xa còn có thể ngửi được, tóc bết dính còn có gàu, móng tay đều là bùn đất đen thui, lúc cười lên răng đều vàng khè.
Xong luôn! Mấy người này còn bẩn hơn cả tang thi nữa.
Hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt mang theo hoảng sợ cực độ.
Không ngoài ý muốn, giây tiếp theo, cả căn phòng này đều ngập trong cơn đại hồng thủy.