"Ha ha ha, lão đại, anh xem nè, thế mà Lâm An đi đường còn cùng tay cùng chân nữa" Thẩm Tu Trạch quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ra cả người Lâm An đều cứng đờ, ánh mắt có chút vô hồn, cái tay nắm lấy áo của anh vẫn đang run lên.
Nghĩ đến lúc cậu đối mặt với mình và Từ Phóng đều sợ hãi vô cùng, Thẩm Tu Trạch lập tức ý thức được cái gì, hắn cởϊ áσ khoác đem tiểu tang thi bao lại.
"Về ký túc xá trước."
Từ Phóng cũng mới nhớ ra Lâm An có chút bệnh sợ xã hội, nếu cậu đột nhiên không vui, dùng nước tạt qua nơi này vậy thì không xong rồi.
Hắn lập tức dùng đôi mắt lạnh lùng trừng những người xung quanh đang đánh giá bọn hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn, quay đâu qua I chỗ khác! Anh đấy, nghe thấy không, quay qua chỗ khác, chó cũng không được xem."
Từ Phóng lớn lên rất giống côn đồ, lại còn đầu trọc, hơn nữa vào lúc này mà còn có thể nhàn nhã dắt theo một con chó mập mạp như vậy, thấy thế nào cũng không phải người dễ chọc.
Trước kia Âu Dương Đông cũng là người có tài ăn nói, lúc nào cũng cười ha hả, nhưng trong khoảng thời gian này, bởi vì hy vọng đều tan biến, mẹ lại chết thảm, căn bản hắn cười không nổi, khuôn mặt không có biểu tình gì mà cơ thể lại vạm vỡ to lớn như vậy cũng rất có lực uy hϊếp.
Mà trong đó người có khí thế nhất chính là Thẩm Tu Trạch, có lẽ bởi vì tâm tình đang không vui, giờ phút này ánh mắt của hắn mang theo lệ khí, khuôn mặt tối tăm, bước nhanh về phía trước, cổ khí thế kia như muốn hóa thành thực chất.
Mà tiểu tang thi được bao kín mít trong áo gió to rộng màu đen, dường như được đối phương ôm vào trong ngực, đang bị mạnh mẽ kéo đi về phía trước.
Giống y hệt một người bị ba tên bắt cóc bắt đi vậy.
Ba vị hung thần ác sát mang theo tiểu tang thi bị bọn họ bắt được trở về nơi ở trước kia của Thẩm Tu Trạch.
Đó là một căn hộ nhỏ ở tòa nhà chung cư cho giáo viên, hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích không lớn, nhưng ở trong căn cứ này cũng coi như là chỗ ở cao cấp nhất rồi, phần lớn mọi người đều ở khu ký túc xá của sinh viên hoặc là phòng học, chỉ có những dị năng giả năng lực xuất sắc cùng với cấp cao trong căn cứ mới có thể ở nơi này.
Bố trí bên trong rất đơn giản, phần lớn thời gian Thẩm Tu Trạch đều ở ngoài căn cứ, buổi tối cũng là tùy tiện tìm một chỗ để ngủ, rất ít khi về nơi này.
Nhưng phòng ở đây vẫn luôn giữ lại cho hắn, cho dù có dị năng giả khác muốn chiếm đoạt, cũng phải tự xem lại năng lực của bản thân có đủ hay không đã.
Những ngày đầu mạt thế, mọi người đứng trước tang thi có diện mạo đáng sợ, không có hình người rõ ràng đều chỉ có sợ hãi, lúc ấy dị năng còn chưa có thức tỉnh, lúc đối mặt với tang thi bản năng duy nhất của mọi người chính là chạy trốn thật nhanh.
Nhưng lúc ấy, Thẩm Tu Trạch cũng đã chiến đấu hằng hái ở tuyến đầu, hắn đi tìm gϊếŧ những tang thi còn sót lại trong trường học, tổ chức mọi người đem xung quanh của trường học gia cố lại, cùng với đem tang thi trong vòng bán kính 1km quanh trường học đều tiêu diệt sạch sẽ.
Rất nhiều người đều đã nhìn thấy bộ dáng hắn gϊếŧ tang thi, lúc bọn họ đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng còn chưa lấy lại được bình tĩnh, thì người đàn ông đó đã như một vị sát thần, một đao dài chém xuống, không phí chút sức lực nào đã gϊếŧ được tang thi, mà sắc mặt của hắn lại bình tĩnh vô cùng, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn từ trên cao nhìn xuống mọi người, mang theo một loại cao ngạo cùng lạnh lẽo không ai bì nổi.
Rất nhiều người cũng là vì thấy được một màn này mà sinh ra dũng khí, dần dần trở thành chủ lực gϊếŧ tang thi của căn cứ.
Cùng lúc đó, lòng kính sợ với người đàn ông này cũng được mọi người chôn sâu vào tận đáy long.
Cho dù hắn rất ít khi trở về căn cứ, nhưng phòng ở đây vẫn không có người nào dám động vào.