"Đó là dị năng giả hệ không gian sao?" Âu Dương Đông ở Sở Hi thành đã đi qua mấy căn cứ, tất nhiên cũng từng nghe nói đến người này. "Gã làm sao vậy?"
"Gã luôn có một loại cảm giác kiêu ngạo khó tả, dù sao cũng rất đáng ghét . Hơn nữa, tôi nghi ngờ tôi và ông chủ mấy ngày trước bị tấn công, có liên quan đến hắn." Từ Phóng nhỏ giọng nói.
Âu Dương Đông nghe nói Giang Lai Húc danh tiếng không tệ, hiện tại là dị năng giả hệ không gian duy nhất, rất nhiều người đối với gã vô cùng kính trọng. Nhưng sau vài ngày sống chung, đương nhiên hắn sẽ hướng về Từ Phóng hơn những người khác.
"Nếu đúng thật, vậy chúng ta..."
Từ Phóng nhìn thấy lão đại đã đi xa, sờ sờ đầu Tiểu Phúc: “Chúng ta cứ chờ xem ý của lão đại đi, nếu lão đại muốn đánh với đối phương thì chúng ta lại đánh một trận.”
Hai người cùng chó bước vào cửa hàng, chỉ để lại những người bên ngoài nhìn nhau.
Thẩm Tu Trạch có thể được coi là một trong những người xây dựng nên căn cứ, nhưng hắn vẫn luôn xuất quý nhập thần, ở căn cứ ít khi thấy được bóng dáng, tuy nhiên, thực lực song dị năng của hắn lại làm cho mỗi người phải sinh ra nỗi sợ hãi, kiêng kị.
Hơn nữa, họ còn nghe nói rằng vài ngày trước, Thẩm Tu Trạch trở nên hung dữ đến mức gϊếŧ hàng chục người dị năng không phục hắn vì hắn không thể kiểm soát được song dị năng của mình.
Những dị năng giả đó đều là những nhân vật nổi tiếng trong căn cứ, nhưng đều chết thảm dưới tay Thẩm Tu Trạch .
Sau đó, Thẩm Tu Trạch biến mất, người đàn ông đầu trọc thường đi theo hắn cũng biến mất cùng một ngày.
Bây giờ hai người họ lại xuất hiện.
"Chúng tôi đưa ngài đi trước." Một dị năng giả nói với Giang Lai Húc.
Giang Lai Húc vẫn đang nhìn chằm chằm vào mấy người vừa đi vào cửa hàng. Gã ta mặc một bộ đồ trắng, khuôn mặt thanh tú, trên môi nở nụ cười thân thiện: "Vừa rồi là Thẩm Tu Trạch? Đã lâu rồi tôi không còn nhìn thấy hắn ở trong căn cứ."
"Hắn rất nguy hiểm, mấy ngày nay hắn đã gϊếŧ hơn ba mươi dị năng giả rồi, việc này đã truyền khắp căn cứ, nếu hắn phát điên ở đây, chúng ta chưa chắc có thể xử lý được."
Giang Lai Húc nghe vậy cau mày nói: "Chuyện này tôi cũng đã nghe qua, nhưng vẫn chưa có chứng cứ nào chứng minh là hắn gϊếŧ người. Mong mọi người đừng tin tin đồn nhảm. Dù sao Thẩm Tu Trạch cũng đã có những đóng góp to lớn cho căn cứ. Anh ấy và tôi cũng coi như là người quen, tôi không nghĩ anh ấy là một người gϊếŧ người bừa bãi ”.
Nhìn thái độ kiên định của Giang Lai Húc, những người khác khó có thể nói gì nữa.
Cho đến khi Thẩm Tu Trạch ra khỏi cửa hàng, đối phương vẫn chưa rời đi, hoặc là Giang Lai Húc đang đợi bọn họ.
"Thẩm Tu Trạch, anh không muốn trở về căn cứ sao?" Giang Lai Húc đột nhiên hỏi, "Mấy ngày trước tôi đã nghe nói chuyện xảy ra, nhất định có chút hiểu lầm, chỉ cần giải thích rõ ràng là được."
Thẩm Tu Trạch lạnh lùng nhìn qua, đôi mắt nheo lại thản nhiên quét qua, mọi người đột nhiên trở nên căng thẳng, nâng cao cảnh giác.
"Được."
Từ Phóng đang định giễu cợt một phen, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy lão đại nói đồng ý, lập tức kinh ngạc quay lại nhìn anh.
Bây giờ bọn họ quay về chẳng phải sẽ rơi vào bẫy cọp sao?
Có lẽ ngay cả Giang Lai Húc cũng không ngờ rằng Thẩm Tu Trạch lại dễ dàng đồng ý như vậy, nghe được lời này, gã sửng sốt một lát, mãi cho đến khi đối phương không kiên nhẫn lên tiếng mới hoàn hồn.
Thẩm Tu Trạch: “Không phải cậu định mời tôi về căn cứ sao?”
Giang Lai Húc: "Được rồi, chúng ta đã thu thập gần xong toàn bộ vật tư cho chuyến đi này rồi, bây giờ chúng ta xuất phát thôi."
Những người đi cùng Giang Lai Húc không hiểu tại sao gã lại muốn mang người nguy hiểm này trở về, đồng thời họ cũng rất bất mãn với thái độ của Thẩm Tu Trạch, Giang Lai Húc là một trong những dị năng giả quan trọng nhất trong căn cứ, tính cách lại tốt, làm người thì luôn khiêm tốn, nhưng Thẩm Tu Trạch lại dùng giọng điệu khinh thường này nói chuyện với Giang Lai Húc.
Nhưng, bọn họ cũng chỉ dám tức giận ở trong lòng, không lên tiếng, họ đánh không lại hắn, chỉ có thể cảnh giác bảo vệ Giang Lai Húc.