Chương 30

"Không có việc gì, cậu ngủ đi." Thẩm Tu Trạch xách cổ áo tiểu tang thi đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Sau khi cổ áo của Lâm An được buông ra, cậu liền muốn chạy nhanh về phía tủ quần áo, lại bị Thẩm Tu Trạch trước một bước mà đóng lại cửa tủ.

Thân hình hắn cao lớn, một tay chống cửa tủ, bao phủ cả người tiểu tang thi lại, vô cùng có cảm giác bức bách.

Lâm An giống như một con chim nhỏ ra sức đem mặt chôn vào tủ quần áo, cậu thử kéo một chút, chỉ là sức lực này của cậu căn bản không mở tủ ra được.

"Không phải thích ăn thịt người sao? Tới, tôi cho cậu ăn" Thẩm Tu Trạch ấn đầu tiểu tang thi qua, sau đó vén tay áo

của chính mình lên.

Lâm An chỉ có hơi chậm chạp chứ không phải ngốc, chuyện ngày hôm qua cậu vẫn còn nhớ rõ, sẽ không mắc lừa nữa đâu.

Thẩm Tu Trạch cười tủm tỉm, bộ dáng vô cùng thân thiết, ngày thường nếu hắn lộ ra gương mặt tươi cười như thế này, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người theo đuổi hắn.

Xác thật là có hiệu quả rất tốt, Lâm An nhìn thấy biểu tình này của hắn, cũng không còn quá sợ hãi như vậy nữa.

Thấy Lâm An không mắc lừa, Thẩm Tu Trạch dùng cái tay khác ấn vào cánh tay của mình, cơ bắp thật sự rất co dãn, thoạt nhìn cũng không cứng.

Tiểu tang thi dường như bị mê hoặc, cũng vươn một ngón tay ra ấn thử một cái, sau đó rất nhanh liền lùi lại.

Xác thật rất mềm.

" Muốn cắn một cái hay không?" Thẩm Tu Trạch tự đề cử chính mình với tiểu tang thi.

Tiểu tang thi chậm rãi há miệng để sát vào, còn muốn thử trước, nên hàm răng của cậu chỉ cắn nhẹ lên cánh tay Thẩm Tu Trạch, mềm.

Nhưng chờ khi cậu dùng sức cắn mạnh xuống, răng thiếu chút nữa lại lung lay rồi.

Lâm An: "Ô ~"

Sau đó tiểu tang thi vẫn luôn rúc ở trong tủ không muốn ra ngoài, sự tín nhiệm giữa người với tang thi quá mỏng manh, giống như răng của cậu bị lung lay vậy.

Buổi tối Thẩm Tu Trạch cũng không ra ngoài nữa, mà lưu lại trong phòng của Lâm An, dù sao hắn không thể xác định được là tang thi không giống bình thường này khi nào thì đột nhiên bạo động.

Ở chung hai ngày này, hắn biết được tên của tiểu tang thi, biết cậu thích đọc sách, thích sạch sẽ, còn rất sợ người, nuôi một con chó mập mạp, rất muốn đi khu vực tự nhiên.

Bình thường gặp được tang thi Thẩm Tu Trạch sẽ không do dự mà thẳng tay chém luôn.

Nhưng hiện tại, hắn lại không muốn tiểu tang thi Lâm An này lại đi tới kết cục như vậy.

Một khi cậu ăn người, vậy thật sự không còn biện pháp nào để cứu nữa.

Mấy ngày tiếp theo, bọn họ vẫn mang theo Lâm An đi ra ngoài tìm vật tư, Âu Dương Đông vừa cung cấp trái cây cho mọi người, vừa cùng mọi người ra ngoài tìm vật tư, cũng vừa đi tìm ba của hắn.

Ngày thứ tư tìm kiếm vật tư, vẫn không tìm thấy được ba của Âu Dương Đông, nhưng Thẩm Tu Trạch lại gặp được người quen.

Không gian dị năng giả duy nhất trong căn cứ, Giang Lai Húc.

Khi gặp nhau, họ tình cờ đang đi thu thập đồ trên cùng một con phố.

Thẩm Tu Trạch và những người khác lái hai chiếc ô tô tồi tàn, sau cuộc vây hãm của zombie mấy ngày qua, chiếc xe màu trắng và xe địa hình đã sớm trở nên tàn tạ.

Bên kia là hai chiếc xe tải và mấy chiếc ô tô nhỏ, hơn chục người vây quanh Giang Lai Húc, bảo vệ hắn rất chặt chẽ .

Gần như ngay lúc bọn họ phát hiện ra Thẩm Tu Trạch, những người ở phía bên kia bắt đầu căng thẳng, vẻ mặt nghiêm Tuc như chuẩn bị bước vào chiến trận rồi làm động tác phòng thủ.

Kỳ thật Thẩm Tu Trạch cũng không thèm nhìn bọn họ, hắn xuống xe, ôm Lâm An từ phía sau đi ra, tiến vào cửa hàng tìm vật tư.

Người đàn ông đầu trọc ở bên kia biểu cảm rất phong phú, trừng mắt chế nhạo về hướng đó, trông cực kỳ kiêu ngạo, cho đến khi Tiểu Phúc nhảy xuống xe, hắn mới quay người vội vàng đi bắt con chó.

Âu Dương Đông nhịn không được liền mở miệng hỏi: “Hai người quen nhau à?”

Từ Phóng ậm ừ hai tiếng: "Người ở giữa, người mặc áo trắng, hẳn là cậu đã nghe nói qua, gã chính là Giang Lai Húc."