Chương 28

Khϊếp sợ mà nhìn tang thi chạy đi, tầm mắt của Âu Dương Đông vẫn luôn không có dời quá, hắn thật sự không phát hiện ra đó là một con tang thi, tuy rằng đối phương vẫn luôn không nói chuyện, lại trang bị kín mít không lộ ra làn da, nhưng mà không đúng lắm, không phải tang thi thấy người liền nhào tới sao, rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Từ Phóng cười ha ha, hắn đã đoán được đối phương khẳng định sẽ có phản ứng này mà.

Hắn lập tức phổ cập cho Âu Dương Đông về lịch sử của lão đại mình cùng với anh An, như là Lâm An vẫn luôn là tang thi, lại nuôi một con chó, lốc xoáy ngày hôm nay cũng là do cậu làm ra.

Mà lịch sử huy hoàng của lão đại, thì lại có quá nhiều.

Từ Phóng vẫn luôn cảm thấy lão đại của mình là ngầu nhất.

Thời gian đầu mạt thế, hắn cùng mấy người bạn chạy ra ngoài, bị ngã lúc tang thi đuổi theo, những người vẫn xưng huynh gọi đệ chơi mười mấy năm trời rõ ràng thấy được, vậy mà vẫn cứ chạy không hề quay đầu, nếu không phải được Thẩm Tu Trạch kéo một phen, hiện tại có lẽ hắn chỉ còn lại một bộ xương khô.

Cho nên sau đó hắn vẫn luôn đi theo Thẩm Tu Trạch, lúc đầu hắn cũng rất sợ đối phương, bởi vì Thẩm Tu Trạch rất lạnh lùng, thời điểm nhìn người đều là một gương mặt trào phúng, một bộ toàn thế giới ta đây giỏi nhất, các người đều cút hết đi, sau đó mới biết cái mặt khinh thường người khác kia là do trời sinh, cho dù có đang nghĩ trưa nay ăn gì, thì vẫn là cái biểu tình ấy.

Lúc đầu hắn gϊếŧ tang thi đều sợ tới mức mà tiểu trong quần, còn Thẩm Tu Trạch lại một đao một con tang thi, đôi mắt đều không thèm nháy một cái, lúc gϊếŧ tang thi biểu tình tàn nhẫn kia làm hắn quả thật cho rằng có phải đối phương đã từng thật sự gϊếŧ người rồi hay không.

Từ khi biết Thẩm Tu Trạch là nhà thám hiểm, ở khu vực tự nhiên không biết đã gϊếŧ qua bao nhiêu là mãnh thú, Từ Phóng liền càng sùng bái hơn, dù sao có ai mà từ nhỏ không ước mơ mình làm một nhà thám hiểm đâu.

Âu Dương Đông lúc đầu là khϊếp sợ sau đó là càng bội phục, cho đến khi nghe thấy Thẩm Tu Trạch là nhà thám hiểm, hắn thở dài nói:

"Trước kia tôi cũng muốn làm nhà thám hiểm, nhưng mà ba tôi nói nếu tôi dám đi liền đánh gãy chân tôi, mẹ tôi cả một tối cũng không ngủ được, vẫn lải nhải nói nếu tôi đi khu vực tự nhiên, bọn họ cả ngày đều sẽ lo lắng đề phòng, tôi nghĩ cũng phải, bọn họ chỉ có một mình tôi là con trai, lỡ như tôi xảy ra chuyện gì, thì bọn họ phải làm sao bây giờ, chỉ là hiện tại, hiện tại...."

Âu Dương Đông không nói được nữa, lại bắt đầu ngồi ở chỗ kia khóc lóc.

Từ Phóng không biết an ủi người khác, hơn nữa sự tình như vậy người khác cũng không an ủi được, chỉ có thể dựa vào bản thân mà đi ra.

Từ Phóng đưa khăn giấy qua, để Âu Dương Đông ngồi ở một góc mà khóc, phát tiết ra hết là tốt rồi, có người vẫn luôn chịu đựng trong lòng, không muốn biểu hiện ra trước mặt người khác, chịu đựng chịu đựng sau đó liền xảy ra vấn đề.

Thời gian đầu mạt thế, trong căn cứ luôn là một mảnh kêu khóc, có người khóc lóc xong thì tốt hơn, dù sao vẫn phải tiếp tục tồn tại, nhưng có người lại không đi ra được.

""Đi thôi, dọn vật tư lên."

Thẩm Tu Trạch tranh thủ lúc hai người nói chuyện, đã đem khẩu trang cùng bao tay dùng một lần của tiểu tang thi vứt vào thùng rác, còn thay một bộ quần áo khác.

Từ Phóng vâng một tiến, đột nhiên lại phát hiện Tiểu Phúc vẫn luôn an an tĩnh tĩnh mà ngồi xổm ở trên thảm.

"Làm sao vậy?" Vừa rồi nói chuyện với Âu Dương Đông quá nhập tâm, thế mà hắn không phát hiện Tiểu Phúc vẫn luôn ngồi ở chỗ này không nhúc nhích.

Đói bụng rồi sao?" Cũng không phải chứ, lúc ở trên xe đã cho ăn một lần rồi mà.

Tiểu Phúc rầm rì, đứng trên tấm thảm mà cào cào móng vài cái.

Từ Phóng: ???

Hắn nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, Thẩm Tu Trạch chỉ để lại cho hắn một bóng lưng vô tình: "Tôi không hiểu tiếng chó, cậu tự giải quyết đi."

Cuối cùng hơn nửa ngày, hắn mới hiểu được ý Tiểu Phúc đang nhắc nhở.

Không chùi chân chó thì không thể vào nhà được.

Con chó này thành tinh thật rồi.

Rốt cuộc Lâm An làm sao làm được vậy, cậu đã lợi hại như vậy rồi, thế mà nuôi chó cũng lợi hại không kém.