Từ Phóng thật sự nghĩ không ra cái cảnh tượng mà tiểu tang thi trầm mặc này muốn khẩu trang cùng bao tay là như thế nào, bất quá cái này cũng không quan trọng, cứ để lão đại quyết định đi.
"Lão đại, đồ vật lấy rất nhiều rồi, em nghĩ trong xe cũng không có chỗ để chứa nhiều thứ như vậy đâu."
""Hôm nay vậy thôi, chúng ta đi."
Hai người đằng trước cùng Lâm An mỗi người đều đẩy một xe đẩy, Tiểu Phúc đi theo bên chân Lâm An cũng đang kéo một cái, mà phía sau bọn họ có một nhóm tang thi bị cột lại chung với nhau, sau chúng nó là rất nhiều xe đẩy được kéo theo.
Những chiếc xe đẩy này đều được cột lại chung với nhau, hàng hóa bên trong đều được dây thừng cột cố định lại để đồ vật bên trong không bị rớt ra ngoài, lúc đi còn va phải nhau nghe leng keng leng keng, nhìn rất đồ sộ.
Những con tang thi bị trói đều hướng về phía hai người phía trước mà ra sức đuổi theo, cho dù muốn thoát ly đội ngũ tang thi cũng căn bản không đi được, chỉ có thể toàn bộ đều đi về cùng một hướng.
Bị mùi vị thịt người ở phía trước hấp dẫn, nhóm tang thi há miệng, ra sức lộ ra răng nanh, mỗi một con đều là gương mặt hung ác dữ tợn, ra sức mà lôi kéo xe đẩy đuổi theo đồ ăn.
Từ Phóng hết sức là vui vẻ, đây là lần đầu tiên hắn bị nhiều tang thi đuổi theo mà vui như vậy, vẫn là lão đại có biện pháp.
Từ tầng ngầm của siêu thị đi tới tiểu khu đều không có bậc thang nào, có lẽ là để tiện cho người ở tiểu khu đi mua đồ, cho nên chỉ làm một cái sườn dốc hơi nghiêng, lúc bọn họ muốn ra ngoài, xuống sườn dốc trở thành lên sườn dốc.
Từ Phóng cùng Thẩm Tu Trạch đẩy xe lên sườn dốc rất nhẹ nhàng, Tiểu Phúc kéo một cái xe đẩy cũng đi lên sườn dốc, chỉ là nó đi được hai bước, liền dừng lại ngó về phía sau.
Bởi vì Lâm An không lên được.
Nhìn ra được cậu rất nỗ lực đem xe đẩy đẩy lên trên, nhưng xe đẩy dường như nặng cả ngàn cân vậy, không một chút nhúc nhích mà dừng ở nơi đó.
Đội kéo hàng phía sau sắp tới gần, Lâm An ngây ngốc mà đứng nhìn bóng dáng của hai người phía trước, sau đó nhìn xe đẩy ở trước mặt mình, lại thử một chút, vẫn không đẩy được.
Tuy rằng biểu tình của cậu không có biến hóa gì, nhưng tiểu tang thi lại yên lặng mà cúi đầu.
Bỗng nhiên, xe đẩy trong tay di chuyển.
Thẩm Tu Trạch không có xoay người, hắn chỉ dùng một tay để đẩy xe của mình, còn một tay thì giữ chặt xe đẩy của Lâm An, nhẹ nhàng mà kéo lên.
Ngược lại Lâm An thành người bị kéo.
Cậu nắm chặt tay vịn của xe đẩy, tiếp tục đi về phía trước.
Thấy chủ nhân rốt cuộc cũng bắt đầu đi rồi, Tiểu Phúc cũng cất bước đi theo.
Mấy người đẩy xe ra ngoài, phát hiện người đàn ông mà bọn họ cứu lúc trước đang ngồi trên mặt đất cách bọn họ không xa hu hu khóc lớn, Từ Phóng cảm thấy cảnh tượng này còn rất quen thuộc.
Sao có cảm giác như tới ăn vạ ấy nhỉ?
"Mọi người đã trở lại rồi, tôi tới là, là để cảm ơn mọi người, hu hu hu." Người đàn ông vừa khóc vừa nói, mơ hồ không rõ chữ.
Từ Phóng: "...... Rốt cuộc là anh muốn nói hay là muốn khóc."
Hắn lau nước mắt, đôi mắt sưng húp lại sắp không nhìn thấy được gì rồi.
"Cảm ơn, mọi người, tôi là Âu Dương Đông." Người đàn ông nức nở nói.
Từ Phóng ngạc nhiên: "Là họ Song hả?"
"Không phải, tôi, họ Âu."
Từ Phóng: .....Được rồi.
Nhìn vết máu trên lưng hắn, Thẩm Tu Trạch híp híp mắt: "Cậu gϊếŧ hết những người trên đó rồi hả?"
Người đàn ông lau nước mắt gật đầu.
Từ Phóng nhìn bộ dạng vô cùng thương tâm của hắn, thật sự rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương đã như vậy rồi, hắn cũng không tiện hỏi ra miệng.
"Tang, tang thi!" Âu Dương Đông vừa rồi còn khóc quá nhập tâm, nên không thấy một đoàn tang thi đang tới gần bọn họ, hiện tại đã tới ngay trước mặt rồi, hắn mới khϊếp sợ chỉ vào tang thi mà hét lên.
Đám tang thi rốt cuộc cũng kéo được đống hàng hóa lên tới nơi, lúc này đang nhe răng chảy nước miếng với mấy người họ.
Mà Lâm An một bên mặc đồ kín mít, hơn nữa cậu vẫn luôn an tĩnh mà đứng ở phía sau, Âu Dương Đông căn bản không nhận ra được cậu cũng là một con tang thi.
""À, đây là mấy con tang thi chúng tôi bắt tới để kéo vật tư." Từ Phóng nhanh chóng chạy tới đằng sau lấy đồ xuống, đồng thời đem những vật tư này bỏ vào trong cốp xe.