Chương 22

Hắn không biết là, Lâm An chỉ đưa ra so sánh tương đối giữa hắn và tang thi, sau đó mới lựa chọn trốn ở phía sau lưng hắn, tránh cho bị những thứ máu tanh hôi đó bắn lên người. Thấy tiểu tang thi nắm chặt lấy áo sau lưng hắn, nhắm mắt mà theo đuôi, Thẩm Tu Trạch cong cong môi, buông tay Lâm An ra.

Quả nhiên, bởi vì dưới đất rất bẩn, Lâm An chỉ có thể rúc ở phía sau lưng Thẩm Tu Trạch, cho dù hắn có buông tay thì cậu cũng sẽ không chạy loạn.

Có chút giống như gà mẹ mang theo gà con vậy.

Nửa giờ sau, tang thi ở siêu thị tạm thời cũng đã bị gϊếŧ gần hết, Thẩm Tu Trạch cùng Tử Phóng cầm hai cái xe đẩy, đem vật tư cần thiết bỏ vào bên trong.

Từ Phóng vừa bỏ đồ vào vừa thở dài: "Nếu chúng ta có một cái dị năng không gian thì tốt rồi, vèo vèo một cái là có thể đem tất cả đồ vật trong siêu thị cất vào, cũng không cần phải đẩy xe đi lấy."

Thẩm Tu Trạch không có quay đầu lại: "Cậu đang nhắc tới Giang Lai Húc kia sao?"

Nghĩ đến người duy nhất trong căn cứ có không gian dị năng kia, Từ Phóng lập tức lộ ra biểu tình thống khổ: "Thôi em vẫn nên đẩy xe đi."

Rất nhanh hai cái xe đẩy đã chứa đầy đồ, chuyển này bọn họ lấy một ít đồ dùng sinh hoạt là chủ yếu, nhưng mà chút này căn bản là không đủ, còn phải chạy thêm mấy lần nữa.

Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An phía sau cùng với con chó mà Từ Phóng đang dắt: "Lại lấy thêm mấy cái xe đẩy nữa."

"Chúng ta một lần cũng không lấy được nhiều đồ như vậy đâu."

"Ai nói không lấy được."

Một lát sau, Tiểu Phúc nhìn một đầu dây dắt bị cột vào một cái xe đẩy, nó mở to mắt nhìn về phía Từ Phóng.

Từ Phóng hắc hắc cười: "Tiểu Phúc nà, chúng ta cùng nhau kéo vật tư nhé, mày kéo một xe, tao kéo một xe."

Không chỉ có chó, ngay cả tang thi bọn họ cũng không buông tha.

Lâm An ngơ ngác mà đứng kế bên một cái xe đẩy tràn đầy, còn Thẩm Tu Trạch thì lại đi bắt một ít tang thi nghe được mùi vị con người mà tiến vào, sau đó đem toàn bộ tang thi cột lại chung với nhau, rồi lại đem bọn chúng cột lại ở phía trước một đống xe đẩy tay, hai người nắm chặt thời gian mà bỏ đồ vào trong mấy cái xe đẩy đó.

Lâm An yên tĩnh đứng ở đó, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, thừa dịp hai người kia còn đang bỏ vật tư vào trong xe, cậu chậm rãi mà đẩy xe đẩy đi trước.

Giống như là khách hàng tới đi dạo siêu thị vậy, Lâm An đi cực kỳ chậm, cậu tránh những thứ dơ bẩn ở dưới đất, như được chỉ dẫn mà đi tới kệ hàng ở phía bên kia.

Trên kệ hàng là mấy túi khẩu trang cùng với bao tay.

Bàn tay xám nhạt chậm rãi vươn ra muốn lấy khẩu trang, nhưng cứ giơ ra được một nửa lại rụt trở về, cứ lặp lại rất nhiều lần như vậy.

"Muốn cái này sao?" Thẩm Tu Trạch hỏi, lúc tiểu tang thi đẩy xe hàng đi về phía trước, hắn liền chú ý tới rồi, còn tưởng là muốn đi chỗ nào, thì ra là đi lấy khẩu trang.

Nghe thấy giọng của Thẩm Tu Trạch, bả vai Lâm An rụt rụt lại, cúi đầu rút tay về.

"Đúng thật là nên lấy một ít." Thẩm Tu Trạch đi tới trước mấy bước, ở trong khe hở của xe đẩy hàng, lại nhét một ít khẩu trang cùng với bao tay.

Cuối cùng còn xé bỏ một túi, đeo khẩu trang cùng bao tay lên cho Lâm An.

Lâm An đã nhẫn nại rất lâu rồi, lúc đầu siêu thị đầy tro bụi, hơn nữa dưới đất còn đầy máu đen cùng với dấu vết màu nâu đen đã khô lại, đối với người có bệnh sạch sẽ mà nói quả thực chính là địa ngục trần gian.

Hiện tại có bao tay cùng với khẩu trang, cuối cùng Lâm An cũng có thể thả lỏng được một chút, sau đó cậu cúi đầu nhìn xuống hai chân của mình.

Động tác nhìn chân này bảo trì thật lâu, giống như đã bị điểm huyệt vậy, Thẩm Tu Trạch từ nghi hoặc cho đến hiểu ra, cuối cùng nhận mệnh mà đi tìm một đôi giày bảo hộ cho tiểu tang thi thích sạch sẽ này.

Lúc Thẩm Tu Trạch mang đầy đủ võ trang cho tiểu tang thi xuất hiện, Từ Phóng lập tức kinh ngạc nói: "Đây là cái tạo hình gì vậy?"

"Cậu ấy thích sạch sẽ, kiểu gì cũng muốn mấy thứ này, nhưng mà Lâm An mặc như thế này, không dễ nhìn ra cậu ấy là tang thi, cũng tiện cho chúng ta đi vào thành phố khác.""