""Thế này thì sao mà cứu người được chứ? Để em đi xem có thể cứu người kia về không?"" Từ Phóng đã nắm dây dắt chó chuẩn bị chạy lên lầu.
Thẩm Tu Trạch: ""Không kịp nữa rồi.""
Vừa dứt lời xong, người phía trên rốt cuộc không kiên trì được nữa, chỉ trong nháy mắt, người kia đã rơi từ trên xuống dưới.
Người kia rơi xuống đồng thời còn vang vọng tiếng khóc khắp toàn bộ tiểu khu. Trong phút chốc, một bóng đen ở trước mắt mấy người xẹt qua, chuẩn xác mà cắm vào cổ áo của người đang ở giữa không trung, khiến cho người kia bị treo lên trên vách tường.
Lúc này Từ Phóng mới phản ứng lại người kia đã không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, bóng đen vừa nãy là một cái côn sắt thô dài bằng hai ngón tay, một bên của côn sắt cắm vào tường, còn một bên thì treo vào cổ áo của người kia.
Côn sắt không ngừng lay động, mà người kia bị treo lại vừa khóc vừa la, tay chân loạn xạ, rẹt một tiếng, cổ áo phía sau của hắn cũng rách ra rồi.
Người kia tiếp tục rớt xuống.
Từ Phóng lúc đầu đã thả lỏng giờ lại căng thẳng lên lần nữa, tuy rằng đã được giảm xóc, nhưng độ cao hiện tại ngã xuống cũng sẽ bị gãy tay gãy chân gì đó.
Thời gian rơi xuống quá ngắn, không ai phản ứng kịp để cứu.
Người kia lập tức rơi xuống đất, nhưng mặt đất cứng rắn lại giống như co dãn được vậy, người kia rơi trên mặt đất sau đó nảy lên vài cái rồi mới dừng lại được, nhưng hắn cũng không có vui sướиɠ khi sống sót sau tai nạn, mà lại lớn tiếng khóc lên, còn mười phần vang dội.
Hai tháng này thời tiết còn khá lạnh, vậy mà người từ trên cao rớt xuống kia lại chỉ mặc một cái áσ ɭóŧ màu trắng cùng với quần thun mỏng, nhìn khá béo, ngồi dưới đất tiếng khóc vang rung trời, nước mắt nước mũi giàn giụa.
"A? Đây là?" Từ Phóng nhìn mặt đất mà lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn có thể cảm nhận được dị năng dự trữ của mình mất đi rất nhiều, chẳng lẽ biến hóa ở trên mặt đất kia là do hắn làm ra?
Hắn có khả năng phát động dị năng mà không cần chạm đất rồi sao?
Còn không đợi Từ Phóng nghiệm chứng lại, người đàn ông đang khóc lóc không hề có hình tượng kia đột nhiên đứng lên, đôi mắt đỏ hồng chạy về phía tòa nhà mà hắn vừa mới từ trên đó rớt xuống.
Hùng hổ, thậm chí còn không nhìn qua phía bọn họ lấy một cái.
Đầu của Từ Phóng đều là dấu chấm hỏi, dù không cảm ơn bọn họ, cũng không cần phải chạy nhanh như vậy chứ, tính làm gì vậy?
" Lão đại?" Từ Phóng nhìn về phía Thẩm Tu Trạch.
Mấy người ở cửa sổ trên lầu kia, còn đang nhìn xuống dưới tìm kiếm xung quanh, Thẩm Tu Trạch chỉ tùy ý nhìn thoáng qua: : "Đi thôi, chúng ta cứu hắn một lần cũng đã tận tình tận nghĩa rồi."
Hắn không rõ lắm người đàn ông bị rớt xuống có quan hệ gì với những người ở trên lầu kia, bọn họ còn có việc khác phải làm, không có thời gian để quản chuyện của người khác.
Từ Phóng rất tò mò, nhưng lão đại đã lên tiếng rồi, hắn cũng chỉ có thể nhìn lên phía trên thêm vài lần nữa, sau đó dắt chó chạy theo lão đại.
Từ cửa sau của tiểu khu đi vào tầng ngầm của siêu thị cũng có rất nhiều tang thi, nhưng mà so với bên ngoài thì đã ít hơn nhiều lắm.
Thậm chí Thẩm Tu Trạch còn không vận dụng dị năng, hắn chỉ cầm một cái khung cửa xem như là đao, một tay khác thì nắm lấy cổ tay của Lâm An, một đao là một con tang thi.
Từ Phóng cũng giống như vậy, một tay dắt Tiểu Phúc, một tay khác cũng cầm một cây đao.
Sinh mệnh của tang thi cực cường, chỉ có chặt đứt đầu thì mới có thể hoàn toàn khiến nó tử vong, đã gϊếŧ qua quá nhiều tang thi, khiến hiện tại bọn họ thậm chí có thể mặt không đổi sắc mà một đao chặt bỏ đầu tang thi.
Cảnh tượng tang thi bị chém đầu có chút máu me, máu đen tanh hội bắn tung tóe khắp nơi, Lâm An căn bản không có nơi nào để trốn, cậu hoảng sợ mà nhìn những con tang thi khủng bố, mùi vị khó ngửi đó bị Thẩm Tu Trạch một đao chém đầu, dính đầy máu đen lăn xuống đất.
Tiểu tang thi chịu không nổi, nơi này lại không có tủ quần áo để cậu trốn, cuối cùng cậu chỉ có thể trốn phía sau lưng người mà cậu sợ hãi nhất.
Động tác chém tang thi của Thẩm Tu Trạch ngừng lại trong chớp mắt, hắn quay đầu nhìn về phía tiểu tang thi đằng sau mình.
Bốn phương tám hướng đều có tang thi hướng về phía bon họ mà đến, Lâm An sơ hãi chỉ có thể dính sát vào nơi sạch sẽ nhất ở đây - Thẩm Tu Trạch.