Chương 19

Không để tang thi đập lên cửa kính lần nữa, một biển quảng cáo thật lớn từ bên cạnh lập tức bay tới, mục tiêu chính là đem con tang thi dị năng này hất văng đi, kéo theo một đám tang thi khác, đều bị đè bẹp ở trên tường của cao ốc bên cạnh.

Từ Phóng huýt sáo một tiếng, hắc hắc cười nói: "Lão đại, chúng ta phải tăng tốc thôi."

Thẩm Tu Trạch lạnh lùng mà ừ một tiếng, biển quảng cáo xung quanh, cột đèn đường, vv, từ khắp nơi bay tới, đều là các vật thể kim loại khác nhau, sau khi tới gần chiếc xe, thì bắt đầu thay đổi hình dạng.

Giống như có một cái lò luyện vô hình thật lớn đem những kim loại này toàn bộ hòa tan, lại một lần nữa tạo hình.

Trên thân xe được dán một lớp kim loại, đặc biệt là phía trước và phía sau, dán đặc biệt dày, sau đó lại tạo nên một lớp gai nhọn sắc bén.

Ban đầu chỉ là một chiếc xe hơi nhỏ lập tức mọc thêm đủ thú.

Từ Phóng dẫm chân ga, chiếc ô tô được trang bị đến tận răng phóng nhanh về phía trước, xiên những con tang thi ở trước mặt thành một chuỗi, mà những gai nhọn sắc bén sau khi đâm xuyên tang thi vậy mà còn tự động rút về sau, những con tang thi bị đâm thủng còn chưa kịp phản ứng đã bị ô tô đâm bay.

Dựa vào ô tô được trang bị đầy đủ võ trang, bọn họ chạy thoát ra khỏi vòng vây của tang thi.

Ở con đường phồn hoa nhất của trung tâm thành phố có một cái tiểu khu, tang thi bên trong đó ít hơn so với bên ngoài một chút, Từ Phóng một đường chạy vào, phanh một cái đem xe ngừng lại ở bên trong tiểu khu.

Lúc tiến vào tiểu khu, kim loại đang bao quanh thân xe tự động tháo ra, đem bên trong tiểu khu phong bế chặt chẽ, tạo thành hai hàng cửa sắt cao lớn, ngăn cản một đám tang thi đang theo sát bên ngoài.

Từ trên ghế phụ đi xuống, Thẩm Tu Trạch đi tới ghế sau kéo Lâm An ra ngoài, còn Từ Phóng cầm theo ba lô, nắm dây dắt Tiểu Phúc đi.

Tang thi xung quanh chậm rãi vây quanh lại đây, tuy rằng không có dày đặc như ở trung tâm thành phố, nhưng số lượng cũng không ít.

Từ Phóng cầm dây dắt vòng quanh cánh tay của mình mấy vòng, sau đó ngồi xổm xuống dùng đôi tay ấn trên mặt đất, mặt đất dưới chân của tang nháy mắt nứt ra, chờ cho đến khi toàn bộ tang thi đều rớt xuống, mặt đất lại khép lại lần nữa, không nhìn ra dấu vết rạn nứt nào cả.

Từ Phóng đứng lên phải đất trên tay, đắc ý mà cười vài tiếng.

Dị năng của hắn ở căn cứ cũng coi như không tồi, chỉ là cần phải tiếp xúc với mặt đất mới có thể phát động dị năng, giống như lão đại ngồi trong xe vẫn có thể tùy ý dùng dị năng, căn bản không phải người nào cũng có thể làm được, cũng không biết khi nào hắn mới có thể cách không như vậy mà phát động dị năng.

Nghĩ đến đây, Từ Phóng đột nhiên nhìn về phía Lâm An.

Tang thi này cũng có thể cách không mà phát động dị năng, uy lực còn rất lớn.

Bị nước đẩy xuống lầu cùng với bị xem như cái máy giặt, Từ Phóng sờ sờ đầu trọc của mình, hắn sợ trong bọn họ người có dị năng yếu nhất chính là hắn.

"Anh An ngoại trừ yêu sạch sẽ còn sợ người, thật đúng là rất lợi hại, dị năng lại mạnh, lớn lên cũng đẹp hơn so với những tang thi khác, còn nuôi chó" Từ Phóng nhịn không được mà cảm thán.

"Sợ người?" Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tu Trạch mang theo chút ánh sáng lạnh lẽo, mày không tự giác mà hơi nhíu lại, biểu tình sắc bén.

Xác thật đúng là như vậy, Lâm An đối mặt với tang thi rất thờ ơ, còn có tâm tình mà ngồi xổm nhìn sàn nhà bị phá hư, nhưng khi nhìn thấy hắn và Từ Phóng lại vô cùng sợ hãi.

Hắn nhìn thoáng qua tiểu tang thi bên cạnh, rõ ràng cậu vẫn luôn cúi đầu, vậy mà lúc hắn nhìn qua thì thân thể lại cứng đờ một chút, hiển nhiên là rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác.

Thẩm Tu Trạch như có điều suy nghĩ.

Lâm An sợ hãi rụt rè, mặt đất xung quanh không phải là vết máu khô đen nâu, thì chính là tứ chi của nhân loại bị gió hong khô cùng các loại rác rưởi khác, cậu không muốn đi tới đây, cậu muốn về nhà, nơi này bẩn quá à.

Nhưng cánh tay của Thẩm Tu Trạch như kìm sắt nắm chặt cậu không buông, tuy rằng không đau, nhưng cậu lại không thể đi chỗ nào khác được, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.