Chương 62
Chú~
Bố Tranh về quê, Triệu Tư Đằng cũng mua vé trở về chỗ mình, sau đó lại bị Lâm Kỳ bắt được, đuổi bản thảo là tránh không khỏi. Bố Tranh cũng đang chờ bộ tiểu thuyết tiếp theo của anh, vậy nên thông đồng làm bậy với Lâm Kỳ, cùng giục bản thảo.
Tái sinh đã qua mấy ngày, vì Triệu Tư Đằng không thể login, vậy nên acc Demon và Never thăng cấp càng chậm, người khác đều sáu mươi bảy mươi cấp, hai người bọn họ vẫn còn quanh quẩn ở hai mươi, nhưng cả hai đều không sốt ruột.
Triệu Tư Đằng thích suốt đêm viết bản thảo, sáng ngủ, chiều dậy cùng Bố Tranh chơi game. Hai người trong game thăng cấp chậm đến người thần đều phẫn nộ, trong công hội có rất nhiều người tái sinh sau vẫn nhanh hơn bọn họ. Hỏi đang làm gì, Demon cùng Never nhất định sẽ nói đang thăng cấp, thật ra chính là tìm một chỗ dạo dạo bản đồ tâm tâm sự, nhân tiện thăng cấp.
[Công hội]
[Vũ Điệu Đom Đóm]:
Tôi max rồi
[Công hội]
[đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Hâm mộ ghen ghét hựn!
[Công hội]
[đẹp thay một đóa hoa lài]: Vỗ tay vỗ tay, vợ đại nhân V5!
[Công hội]
[mi cái tên tiểu yêu tinh]: Hoa Hoa không phải cùng thăng cấp với Đom Đóm ư, sao anh chưa max a
[Công hội]
[Vũ Điệu Đom Đóm]:
Anh ta chết rất nhiều lần
[Công hội]
[đẹp thay một đóa hoa lài]: Ha ha ha, anh đây gọi là tinh thần hy sinh, bảo vệ vợ, vậy nên rớt điểm kinh nghiệm ha
[Công hội]
[Demon]:
[Công hội]
[đẹp thay một đóa hoa lài]: Này này, Bố Bố em mới cấp bao nhiêu, còn dám cười nhạo anh
[Công hội]
[Demon]:
31!
[Công hội]
[hạnh phúc, ở nơi nào]: Oa oa, sư phụ người đây rồi, con bị người ta ức hϊếp
[Công hội]
[Demon]: Ách… Em làm sao
[Công hội]
[đâm đầu vào tường xin dùng sức]:
[Công hội]
[hạnh phúc, ở nơi nào]: Oa oa oa, vừa rồi hạ bản sao, có một cái nhẫn nhanh nhẹn, con lỡ tay nhấn nhầm từ bỏ, sau đó chạy đến chỗ Gặp trở ngại
[Công hội]
[hạnh phúc, ở nơi nào]: Oa oa, chị ấy nhất định bắt con cùng một người trong đội ôm mới chịu đưa lại cho con
[Công hội]
[Demon]:
Ách…
[Công hội]
[mi cái tên tiểu yêu tinh]: Thiệt tàn ác…
[Công hội]
[mi cái tên tiểu yêu tinh]: Nhưng chị ủng hộ em! Dùng sức!
[Công hội]
[đâm đầu vào tường xin dùng sức]:
Chỉ là bảo cưng cùng tên tế tự kia ôm một cái cho chị chụp hình lưu niệm thôi, nhẫn này rất được giá nha!
Bố Tranh hết chỗ nói, sau đó âm thầm thối lui, cậu quả nhiên không phải là một sư phụ tận chức…
[Đội ngũ]
[Never]: Chính xác
[Đội ngũ]
[Never]: Cẩn thận bắt cả em tạo dáng chụp hình
[Đội ngũ]
[Demon]: = =
[Đội ngũ]
[Never]: Nhưng sao anh không nghĩ tới cái này, chờ anh đi mua ít pháo hoa, chúng ta chọn một khung cảnh tốt tốt chụp hình đi
[Đội ngũ]
[Demon]: Từ từ… Không phải chứ…
[Đội ngũ]
[Demon]: Này này, không phải anh đi mua thật chứ?
[Đội ngũ]
[Demon]: Người đâu…
Bố Tranh hắc tuyến, nửa ngày chờ không thấy Never trả lời, tưởng anh thật sự chạy đi mua pháo hoa.
[Đội ngũ]
[Never]: Đi nghe điện thoại, còn chưa kịp mua, đợi lát nữa
[Đội ngũ]
[Demon]: Ồ, không phải lại là Lâm Kỳ chứ? Bản thảo của anh còn chưa giao sao?
[Đội ngũ]
[Never]: Hôm qua giao rồi, là mẹ anh gọi tới…
[Đội ngũ]
[Never]: Bảo anh tết về, sau đó nhân tiện đi xem mắt = =
Bố Tranh nhìn thấy hai chữ ‘xem mắt’ trong lòng bộp một tiếng, không thể không nói vô cùng không thoải mái, có chút mất mát.
[Đội ngũ]
[Never]:
Anh đã nói rõ với mẹ, anh tìm được người rồi. Nhưng mẹ nhất định bắt anh tết âm lịch dẫn về, bằng không không tin, nhất định đòi giới thiệu một đống tiểu nam sinh cho anh…
Bố Tranh vốn đang mất mát, dù sau hai đại nam nhân ở cùng nhau, để người trong nhà chấp nhận là chuyện rất khó khăn. Không đợi cậu mất mát xong đã thấy Never phát qua tán gẫu đội, nháy mắt hỗn loạn, còn cho mình nhìn lầm. Mẹ Triệu Tư Đằng nói muốn tìm người cho anh ta xem mắt, đều là tiểu nam sinh… Đây là chuyện gì ?!
[Đội ngũ]
[Demon]: =口= Mẹ anh vì cái gì tìm nam cho anh xem mắt a
[Đội ngũ]
[Never]: Anh đã sớm thừa nhận với người trong nhà, chẳng lẽ muốn tìm nữ cho anh = =
[Đội ngũ]
[Demon]: Từ từ… lượng tin tức quá lớn, tôi phải tiêu hóa một chút
[Đội ngũ]
[Demon]: Anh đã nói với người trong nhà? Sau đó được chấp nhận sao?
[Đội ngũ]
[Never]: Sau khi tốt nghiệp nói, lúc ấy cũng không chấp nhận, mẹ anh tìm một đống nữ để anh đi xem mắt. Sau đó anh dọn ra ngoài, dù sao có tiền nhuận bút cũng không chết đói, đã nhiều năm như vậy, cái gì mà chuyện kinh thiên hãi tục, em một năm 365 ngày, mỗi ngày nghĩ đến một lần, cũng sẽ cảm thấy không là chuyện gì ghê gớm lắm.
[Đội ngũ]
[Never]: Bọn họ hiện tại thật sự đã chấp nhận rồi, nhưng mà mẹ anh bên kia hai ba ngày lại tìm tiểu nam sinh để anh xem mắt… Nói cái gì thích nam không sao, vậy cũng phải tìm một người thu xếp ổn thỏa, không thể ra ngoài lêu lổng…
[Đội ngũ]
[Demon]: =口=
[Đội ngũ]
[Never]: Cả đám đều mười tám mười chín tuổi…
[Đội ngũ]
[Demon]: Phụt, có phải lúc gặp mặt gọi anh chú ơi không a
[Đội ngũ]
[Never]: Sờ cằm, anh cũng không so ra không lớn hơn mười tám mười chín bao nhiêu a
[Đội ngũ]
[Never]: Em gọi anh chú đi anh thích nghe
[Đội ngũ]
[Never]: Đợi sau tết trở lại liền kêu vậy đi
[Đội ngũ]
[Never]:
Tốt nhất là ở thời điểm… gọi anh như vậy
[Đội ngũ]
[Demon]: Khỉ, anh cút, Biến! Thái!
[Đội ngũ]
[Never]: Bố Bố quả nhiên hiểu anh nhất, anh còn chưa nói là thời điểm gì
[Đội ngũ]
[Demon]: Cút cút cút cút…
[Đội ngũ]
[Never]: Đúng rồi, phòng ngừa mẹ anh lại tìm người cho anh xem mắt, sau tết còn mấy ngày nữa em mới khai giảng, có muốn đến nhà anh không?
[Đội ngũ]
[Demon]: =口= Không muốn…
[Đội ngũ]
[Never]: Đừng ngại, vừa nãy anh đã nói với mẹ rồi
[Đội ngũ]
[Demon]: Khỉ, anh nói cái gì!
[Đội ngũ]
[Never]: Nói anh đã có người thích, vô cùng đáng yêu, tính cách cũng thẳng thắn, bộ dáng cũng rất được, hơn nữa biết nấu cơm
[Đội ngũ]
[Never]: Mẹ anh nghe anh nói tốt như vậy lại không chịu, nói anh lừa mẹ
[Đội ngũ]
[Never]: Ha ha, nhưng Bố Bố chính là tốt như vậy mà
Bố Tranh nhìn mấy câu miêu tả của Never, trên mặt có chút đỏ, nhanh chóng đánh mấy chữ phát ra.
[Đội ngũ]
[Demon]: Cút, ông đây mới không đáng yêu, ông đây gọi đẹp trai
[Đội ngũ]
[Never]: Đúng, Bố Bố rất tuấn tú, vậy nên hết tết tới nhà anh đi
[Đội ngũ]
[Demon]: Tại sao lại cảm thấy anh cứ như ông chú biếи ŧɦái bắt cóc trẻ em vậy
[Đội ngũ]
[Never]: Sờ cằm, có thể bắt cóc lên… là tốt nhất
[Đội ngũ]
[Demon]: = =
Bố Tranh nhìn Never nói chuyện sung sướиɠ như vậy, chán nản nghĩ tới lúc mình đến nhà anh ta, không biết sẽ thành dạng khốn khổ gì… nhưng nghe anh ta nói đã giới thiệu qua mình với người trong nhà, lại có chút căng thẳng, rồi lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều, nhà mình…
[Đội ngũ]
[Demon]: Tôi không biết phải nói với người trong nhà thế nào
[Đội ngũ]
[Never]: Vậy trước tiên đừng nói tốt hơn, dù sao em còn đang đi học, cũng không có nguồn kinh tế ổn định, đợi tốt nghiệp rồi nói
[Đội ngũ]
[Demon]: Ồ
Bố Tranh đang buồn bực, ngẫm lại tình huống của mình, đừng nói bây giờ ngả bài với người trong nhà, cho dù sau khi tốt nghiệp, đoán chứng vẫn là chuyện khó khăn. Bình thường không có chuyện gì làm người mẹ kế kia của cậu còn bới móc, cậu muốn ra ngoài học đại học thì đuổi tới tận ký túc xá gây chuyện, gây đến cuối cùng chỉ có thể chuyển ra ngoài. Càng đừng nói hiện tại có cái lý do bự như vậy.
Bố Tranh còn chưa buồn bực xong, đột nhiên nhìn thấy điểm Boss bên cạnh cậu ra con mới. Boss cầm trong tay cây búa lớn, đập thẳng đầu kỵ sĩ Demon một búa, Demon lập tức bị đánh ngất xỉu nằm trên mặt đất không dậy nổi…
[Đội ngũ]
[Demon]: Mẹ nó…
[Đội ngũ]
[Demon]: Đừng mua pháo hoa nữa, nhanh trở lại a, Boss ra rồi!
[Đội ngũ]
[Never]: Lập tức tới!
Demon một mình chống Boss vốn đã cố hết sức, căn cứ nguyên tắt kéo Boss chờ Never rồi công kích, Demon ỷ vào da mình dày, nhảy tới nhảy lui. Có điều buồn bực chính là, công kích của Boss lợi hại hơn trước kia, cậu còn chưa nhảy được mấy cái, lại ngã xuống đất, chóng mặt ba giây không nhúc nhích được.
Demon ngã trên mặt đất đứng lên liền thấy bên cạnh nhiều thêm một pháp sư, bắt đầu phóng kỹ năng về phía Boss.
Bố Tranh mắng một tiếng, lại là đến cướp quái, thật sự đáng ghét. Demon đứng lên nhanh chóng tiếp tục đánh Boss. Nhưng pháp sư bên cạnh vẫn không đi, công kích của pháp sư mạnh hơn kỵ sĩ rất nhiều, rất nhanh đã kéo Boss ra.
[Đội ngũ]
[Demon]: CMN đáng ghét! Lại có người đến cướp quái
Demon thoát khỏi trạng thái chiến đấu, chỉ có thể ngồi xuống hồi máu, Never lúc này mới chầm chậm chạy tới.
[Đội ngũ]
[Never]: Không sao, ngồi cạnh nhìn đi
[Đội ngũ]
[Never]: Anh cá nửa phút tên kia chết, em hồi máu trước đi
[Đội ngũ]
[Demon]: =口= Không phải chứ?
Bố Tranh nhìn bên cạnh pháp sư quăng mấy cái trạng thái liên tục rồi kéo Boss chạy, sau đó lại đánh mấy cái lại chạy. Nhìn qua khả năng di chuyển rất tốt, làm sao không đến nửa phút sẽ chết chứ?
Bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, di chuyển chuột điểm lên người kia, muốn xem xem thanh máu còn bao nhiêu, nhưng không đợi cậu nhấn trúng… pháp sư… đã… chết…
[Đội ngũ]
[Never]: Nhanh tới
[Đội ngũ]
[Demon]: Ồ
Demon nhanh chóng nhấn kỹ năng xông tới, phóng một kỹ năng lên Boss. Hiện tại cậu và Never đều cấp thấp, vậy nên Never vẫn xứng chức một vυ" anh, Demon làm chủ lực tấn công.
Công kích của Boss không kém, hơn nữa da dày, đánh lên rất khó, nếu không có Never ở phía sau thêm máu cho cậu, Demon có lẽ cũng không đến một phút liền ngã.
Hai người bọn họ phối hợp coi như không tệ, đánh nửa phút Boss chỉ còn lại một phần ba máu cuối cùng. Có điều khiến Bố Tranh bực bội chính là, tên pháp sư đang nằm kia qua thời gian hồi sinh tại chỗ đứng lên, lại dám xông qua phóng kỹ năng vào Boss của bọn họ.
[Đội ngũ]
[Demon]: Khỉ, phiền chết được
[Đội ngũ]
[Never]: Em giảm công kích đi, quái này đã là của chúng ta
[Đội ngũ]
[Demon]: = = Anh thật xấu xa
[Đội ngũ]
[Never]: Bình thường
[Đội ngũ]
[Demon]: Khiêm tốn rồi…
Demon đơn giản không xài kỹ năng, chỉ cầm kiếm đánh thường, cừu hận một chút liền rơi xuống, Boss đánh búa một vòng, xoay người chăm sóc đầu của pháp sư. Pháp sư kia chỉ còn nửa máu, hồi sinh lên căn bản không ngồi xuống hồi, chưa được mấy cái đã muốn chết, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Nhưng kết quả có thể tưởng tượng, Boss chạy nhanh xoay búa đuổi không tha, vụt vụt vụt ba búa pháp sư lại bị chém ngã, bản thân cũng chỉ còn thừa lại tí da máu.
Demon rất không phúc hậu dùng một kỹ năng viễn công duy nhất của kỵ sĩ, tuy công kích yếu đến không thể yếu hơn, nhưng Boss không phụ sự mong đợi của mọi người lung lay hai cái, ngửa người… bụi đất tung bay đè lên thi thể pháp sư.
[Đội ngũ]
[Demon]: A, cảm giác rất sảng khoái…